Chương 66: PN3: Ngọt ngào

Editor: Dĩm

"Kỳ Tích!"

Tiếng gầm của người đàn ông ở tầng dưới, ít nhất cách mấy trăm mét cũng có thể nghe thấy được.

Cốc Ngữ cầm sách ngữ văn trong tay run lên.

Ngay sau đó trên cầu thang, dồn dập tiếng bước chân và tiếng hét của Kỳ Tích.

"Mẹ, mẹ! Ba đánh người, baba muốn đánh con!"

Cửa bị đẩy ra, cô bé mặc đồng phục học sinh xanh trắng bước vào, vội vàng leo lên giường, núp dưới chăn của Cốc Ngữ, che đầu.

Ngay sau đó, Kỳ Liên Hàng thở hổn hển cầm dép chạy lên, một chân vẫn để trần, khuôn mặt căng cứng, trên khóe mắt đã xuất hiện một ít nếp nhăn nhưng vẫn không thể làm lu mờ vẻ soái khí này, phải nói nhan sắc ngày càng thăng hạng chứ không hề giảm xuống.

"Con đi ra đây cho ba! Ba sẽ không đánh con!"

"Ba lừa ai chứ, này nhá, lần trước ba cũng nói thế đấy!"

Cốc Ngữ gấp sách lại "Sao vậy? Sao anh lại đánh con?"

“Kỳ Tích, con nói đi, lý do tại sao ba lại muốn đánh con!” Kỳ Liên Hàng cầm lấy dép lê ném xuống mặt đất.

"huhu, mẹ, mẹ coi chồng mẹ kìa!"

"Lại còn không biết hối lỗi, thi ngữ văn được có 10 điểm, lại dám sửa thành 100 điểm. Hôm nay giáo viên chủ nhiệm gọi điện tới, thực sự mất mặt."

Kỳ Tích bỗng thò đầu ra hét lên "10 điểm thì sao! Mẹ có nói cho con biết rồi nhé, hồi xưa ba cũng không kém cạnh con là bao đâu! Con đạt điểm tuyệt đối môn toán, sao ba không khen con!"

"Lại còn dám trả treo, con đâu có nói cho ba biết con được 100 điểm, không thì đã không mất mặt mũi vì cuộc điện thoại vừa rồi!"

“Vậy thì ba sai rồi, ai bảo ba không nghe giáo viên nói hết.” Cô bé mím môi tỏ vẻ vô tội, được thừa hưởng khuôn mặt mềm mại của Cốc Ngữ, kiểu gì ra chiêu nũng nịu này cũng khiến hắn mềm lòng.

Nhưng thấy hắn định cầm dép đi lên, Cốc Ngữ cười thành tiếng, xoa đầu cô bé trốn trong chăn "Được rồi, em có chuyện muốn nói với con."

Kỳ Liên Hàng tức giận khiến mặt đỏ cả lên "Sớm muộn gì cũng bị con chọc cho xuất huyết não mà chết sớm!"

Cô bé le lưỡi khıêυ khí©h hắn.

“Anh đi ra ngoài trước đi nha.” Cốc Ngữ nháy mắt ra hiệu với hắn, Kỳ Liên Hàng đôi lúc lại bộc lộ tính khí không khác gì đứa trẻ, nhưng đấy là chỉ khi có cô.

Sau khi đóng cửa lại, Kỳ Tích ló đầu ra ngoài ngó nghiêng, nép vào vòng tay của Cốc Ngữ cười nói: "Vẫn là mẹ tốt nhất!"

Cô cầm quyển sách ngữ văn, chỉ vào câu bên trên "Hôm nay hãy đọc cho mẹ nghe bài luận cổ điển này. Mẹ sẽ giám sát con."

"A, mẫu thân đại nhân!"

Khuôn mặt đau khổ nhăn lại như quả mướp đắng.

Cốc Ngữ cũng không tức giận được với cô bé, kiên nhẫn hỏi: "Vậy tại sao con lại nói dối baba?"

"Con sợ baba đánh. Con nghĩ vài ngày nữa mới nói cho baba biết, có lẽ sẽ lại khen con, hehe."

Cốc Ngữ híp mắt cười "Tại sao con biết baba sẽ khen con? Nói cho mẹ biết lý do đi."

"Bởi vì mẹ, mẹ rõ ràng có thể nhìn thấy, nhưng lại vẫn giả vờ như không nhìn thấy. Nếu nói cho baba biết, khẳng định baba sẽ rất vui."

"Bé ngốc, chuyện này không liên quan, hôm nay nhất định phải đọc cho mẹ, biết không?"

Kỳ Tích buồn bực cầm sách giáo khoa lên đọc từng chữ một, cô biết tất cả những từ này, nhưng nếu ghép chúng lại với nhau lại không đọc được.

Cốc Ngữ dựa vào giường, tóc dài ra rất nhiều, rơi tán loạn trên vai, một bên đọc sách, còn Kỳ Tích thì đang len lén nhìn cô. Ở trường gặp ai cô bé cũng khoe mẹ cô bé là một đại mỹ nhân, mỗi lần họp lớp cô bé đều quấn lấy mẹ muốn mẹ cùng đi, nhưng lão ba nào có cho, đúng là lão nam nhân khó tính!

Trong trí nhớ của cô, cô chưa bao giờ thấy mẹ mình tức giận, khuôn mặt lúc nào cũng nhu hòa mềm mại, có chút không thực, so với baba, lại hoàn toàn trái ngược, hắn là một kẻ cuồng bạo lực.

Mí mắt Cốc Ngữ run lên, cô bé đọc rất to nhưng chẳng có cảm xúc nào, cuối cùng con gái đọc thuận tiện ru cả cô ngủ luôn.

Khi cô mơ màng tỉnh dậy thì phát hiện cuốn sắt đặt ngay ngắn trên gối, người đã chạy mất hút.

Kỳ Liên Hàng bước vào, trên tay cầm một chén canh trứng gà.

"Con đâu anh?"

“Con bé đi chơi với bạn rồi.”Hắn nhịn một bụng lửa giận, ngồi ở bên giường đút cho cô ăn “Không biết con bé này giống ai, còn dám nói dối anh, đều đem mặt mũi anh vứt sạch rồi!"

Cốc Ngữ nhìn hắn cười, không nói gì.

Còn giống ai vào đây nữa, con gái đương nhiên là giống ba nó nhất rồi.

"Ngày mai em muốn ăn bánh trứng."

Hắn cười ôn hòa xoa xoa gò má mềm mại của cô "Được, được, bảo bối, mấy ngày nay anh có chăm chỉ học, cũng đã thử nghiệm rồi, tối nay anh sẽ làm cho em!"

"Gần đây, kỹ năng nấu nướng của anh đã được cải thiện. Lần này không có bọt trên trứng nữa đâu."

Chỉ khi ở bên cạnh cô, Kỳ Liên Hàng mới lộ ra nụ cười chân thật như vậy, hắn ôm chặt cô vào trong lòng, hung hăng hôn mấy cái, bộ dáng hận không thể đem cô khảm vào trong xương “Bảo bối thích ăn, đương nhiên anh phải dùng tâm làm ra. Yên tâm, mỗi một cái anh đều đã thử độc qua."

Khuôn mặt của Cốc Ngữ sắp bị cái tên dính như sam này làm cho biến dạng, cô đẩy hắn ra "Anh đừng dính vào em, nghĩ cách làm sao để điểm ngữ văn con gái anh tốt hơn đi kìa."

"Cho học thêm ở trường em không đồng ý. Em phụ đạo con bé học còn bị con nhóc đó trêu đùa. Anh nào dám động đến công chúa nhỏ của em, vậy mời gia sư nhé?"

Không cho học thêm ở trường là vì sợ gặp con áp lực quá lớn, không có thời gian chơi, nhưng mời gia sư cũng không tệ.

"Ừm, cái này được nè!"

Kỳ Liên Hàng vỗ ngực hứa: "Yên tâm, mời gia sư giao cho anh, anh sẽ chọn lọc kỹ càng!"

Loại chuyện này không thể xem nhẹ.

Trong vòng hai ngày, hắn đã tìm được một người, nghe nói là sinh viên đại học vừa trở về từ Úc, tình cờ cũng dạy ngữ văn, điều duy nhất khiến Kỳ Liên Hàng cảm thấy không hài lòng là cậu mới có hai mươi tuổi, nhưng thành tích đặc biệt xuất sắc. Mà hắn đã hứa với vợ là sẽ chọn người kỹ càng!

Vì vậy, đã dặn dò Kỳ Tích cẩn thận, nếu tên gia sư kia dám động tay động chân với cô bé, hắn sẽ trực tiếp cầm dao tới cửa.

Kỳ Tích cảm thấy ba mình phiền, vốn dĩ bị cưỡng ép học đã khó chịu rồi, đã vậy còn cứ lải nhải bên tai.

Thiếu niên ở dưới lầu chào hỏi mẹ cô, càng lúc càng gần bước lên lầu.

Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, cô tức giận nhìn lại, lại phát hiện cậu là con lai!

Đôi mắt cô bé sáng lên ngay lập tức. Cậu bé mặc một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ và quần tây màu nâu nhạt. Mái tóc dài che khuất đôi mắt, dáng dấp cao ráo, gần bằng baba cô bé. Đôi đồng tử xanh xám tràn đầy ý cười nhìn cô. Sống mũi cao, môi mỏng hé mở chào cô.

"Xin chào, kêu Kỳ Tích đúng không?"

Mặc dù hơi ghét baba nhưng về cơ bản, cô bé chưa bao giờ thấy người đàn ông nào đẹp trai hơn baba cô, Kỳ Tích vội vàng từ trên ghế đứng dậy, cô cũng được kế thừa chiều cao của baba, cao 1m7. Nhưng lần đầu tiên trong đời đứng đối mặt với người thiếu niên anyf không khác gì một người lùn, ở trước mặt hắn nở nụ cười xinh xắn.

"Xin... xin, xin chào!"

Cậu gật đầu, cầm túi sách màu trắng đặt lên bàn, lấy xấp đề trong túi ra, một bên giới thiệu: "Tên tôi là Trì Dịch Dục. Hiện là sinh viên trao đổi tại Đại học Tả Đô, sinh viên năm 3, ngữ văn là môn sở trường của tôi, chỉ cần em chăm chỉ học những kiến thức tôi truyền tải, điểm của em chắc chắn sẽ được cải thiện."

"Anh và bố mẹ em học cùng một trường đại học nè!"

"Vâng, vậy đây là lý do tại sao ba em biết đến tôi à?"

Kỳ Tích gật đầu lia lịa, lặng lẽ meo meo hỏi: "Có ai từng nói rằng tên của anh giống nhân vật chính trong phim Hàn Quốc chưa?"

Cậu sững người một lúc, sau đó cười: "Em là người đầu tiên."

Nụ cười bên miệng còn có lúm đồng tiền, quả thực mẹ nó chọc trái tim thiếu nữ xao động!

"Anh ơi, anh là con lai sao? Mà nói Tiếng Trung giỏi quá!"

"Tôi đến từ Sydney, Australia, ba tôi là người Trung Quốc."

"A, thảo nào! Yên tâm nhé, em nhất định sẽ theo anh chăm chỉ học tập!"

Kỳ Tích nhất thời bị sắc đẹp mê hoặc, chứ nào có cái gì có thể kí©h thí©ɧ cô học tập.

Buổi tối, Kỳ Liên Hàng làm bánh trứng với nhiều hương vị khác nhau cho Cốc Ngữ nếm, nhưng phải nói vị dâu vẫn là ngon nhất.

Hắn ngồi sang một bên, từ đầu đến cuối đều nhìn cô ăn: "Bảo bối, ăn ngon không?"

"Um! Cái này không tệ."

"Vậy, về sau anh sẽ làm nhiều vị này nhé!"

Cốc Ngữ nghĩ tới cái gì đó "Đúng rồi, cái cậu gia sư kia, tên cậu ấy có chút quen..."

"Cái gì? Em không thích sao?"

"Không, không phải vậy, tiểu Tích cũng học tập nghiêm túc rồi."

Cốc Ngữ im lặng một hồi, nhưng vẫn không có ý định nói cho hắn biết, dù sao người đàn ông này rất dễ nổi cơn ghen, khi nhắc đến chuyện không vui, khẳng định đêm nay hắn sẽ không buông tha cho cô.

Cô gắp bánh trứng vị dâu đưa lên miệng hắn, nheo mắt cười "A ~ há to mồm."

“ừ!” Cắn một ngụm bánh ngọt, Kỳ Liên Hàng liếʍ khóe miệng, nở nụ cười cuốn hút, rồi ôm eo kéo cô dán chặt lại, cúi đầu phủ lên môi cô, bánh trứng ngọt ngào không ngừng lưu lại trên đầu lưỡi của hai người, dần dần hòa tan.

Ngày càng ngọt ngào.

Thời gian sẽ sửa chữa mọi lỗi lầm, vậy thì tại sao lại không cho nhau một cơ hội, miễn là chúng ta biết sửa sai.

Hoàn - 20/12/2021

P/s: Cảm ơn các bạn thời gian qua đã đồng hành đọc, cmt động viên, đánh giá và ủng hộ truyện cho dĩm nha. Rất buồn khi phải nói lời tạm biệt các bạn trong bộ truyện này và hẹn gặp lại các bạn trong bộ truyện tiếp theo của dĩm nha 🙆

♀️ Bye bye 🥺༼ つ ◕_◕ ༽つ