Chương 65: PN2: Trả đôi mắt lại cho em

Editor: Dĩm

Kết hôn được ba năm, cuối cùng hai người cũng có đứa con đầu lòng.

Chính là một cô công chúa, Cốc Ngữ sau khi sinh cô bé thì một tấc cũng không rời khỏi nhà. Đứa bé trong lòng không hề khóc lóc hay quấy, cô chỉ có thể dựa vào cảm giác mới cảm nhận được đứa trẻ trông như thế nào khi chạm vào nó.

Kỳ Liên Hàng có khi nói đi làm nhưng thời điểm đóng cửa lại vẫn chưa có rời khỏi, đứng ở đó nhìn cô, mà Cốc Ngữ từ đầu đến cuối đều ôm con không buông, sợ làm con bị thương.

Nhìn cô ra dáng một người mẹ, bày ra biểu cảm sủng ái mà trước nay hắn chưa từng thấy, trong lòng hắn có chút khó chịu.

Nhưng Cốc Ngữ lại tập trung toàn bộ sự chú ý vào con, đây không phải là mục đích ban đầu hắn để cô sinh ra đứa bé này.

Vì vậy, khi con gái lớn lớn được một chút, hắn đã gửi cô bé đến nhà trẻ, ở trước mặt Cốc Ngữ lại nói dối là con gái bị bệnh, phải đến bệnh viện điều trị.

Cốc Ngữ tin đó là thật, tâm trạng trở nên cô đơn và u ám.

"Liên Liên, khi nào thì mắt em có thể nhìn thấy?"

"Sao em lại bận tâm chuyện này? Có anh ở bên cạnh, anh chính là đôi mắt của em."

Cốc Ngữ chậm rãi thu tay về "Em xin anh, em rất muốn được nhìn thấy."

"Bảo bối, anh cũng đang nghĩ cách để khôi phục lại đôi mắt cho em, nhưng bây giờ thật sự không còn cách nào khác."

"Anh có, anh có cách! Chỉ là không muốn mắt của em khôi phục mà thôi! Liên Liên, em sẽ không rời bỏ anh, em hứa sẽ không bao giờ rời bỏ anh, cho nên, anh hãy trả lại đôi mắt lại cho em đi mà."

Cô khóc, nước mắt không ngừng trào ra, Kỳ Liên Hàng nhíu mày, chỉ khẽ thở dài.

"Em mệt rồi, đi ngủ một lát đi, nhé."

"Huhu! Liên Liên, xin anh, xin anh!"

Hắn đè vai cô, cưỡng ép cô nằm lên giường "Anh nấu cơm cho em, ngủ mọt lát đi, ngoan."

“Liên Liên!” Cốc Ngữ biết bản thân không nhìn thấy gì mà vẫn cố đuổi theo hắn, vừa lật người đã lăn xuống giường, khuỷu tay và đầu gối bị cọ rách da, cô quỳ trên mặt đất bất lực khóc lớn, cố gắng để phân biệt các ô cửa. Nhưng cô mêm mang, ngay cả đứng cũng không đứng dậy nổi.

Kỳ Liên Hàng ở ngoài cửa thất thần nhìn lại cô, chân run lên muốn cất bước, không biết nên đối mặt với cô như thế nào.

Cả người cô chìm sâu trong bóng tối, mù mịt và tuyệt vọng, đang cầu xin hắn, trả lại đôi mắt cho cô, đúng vậy, cô đã vì hắn mà sinh con rồi, sao có thể rời bỏ hắn được.

Nhưng hắn không làm được, khôi phục lại thị lực cho cô, thà cô mù như thế này cả đời, cái gì cũng đêì thuận theo hắn, phụ thuộc, ỷ lại vào hắn.

"Bảo bối, ngoan, lên giường nằm một chút."

Cốc Ngữ dùng sức đẩy tay hắn ra, quỳ trên mặt đất che mặt khóc nức nở, hai tay Kỳ Liên Hàng buông xuống không dám chạm vào cô.

Cô bây giờ không khác gì một con nhím phủ đầy gai.

Sau khi khóc một hồi lâu, cô nghĩ hắn đã đi rồi, chậm rãi bám vào giường đứng dậy, sờ sờ gối rồi nằm xuống, trốn vào trong chăn khóc nức nở.

Kỳ Liên Hàng ngồi dưới đất, cuộn chân thu mình lại, bất lực gục đầu xuống.

Cốc Ngữ không gặp được con gái, thậm chí không thể nghe thấy tiếng cười và tiếng khóc của con gái bên tai. Kỳ Liên Hàng liên tục nói con gái đang bị bệnh trong bệnh viện, nhưng dần dà, cô biết đó là một lời nói dối.

Sự phản kháng cũng không có tác dụng gì, sau cùng cô cũng là một người mù, làm gì cũng không thoát khỏi tầm mắt Kỳ Liên Hàng, sau đó cô dần dần từ bỏ sự phản kháng.

Thậm chí, cô còn suýt quên mất việc mình có một cô con gái, đêm đêm nằm dưới thân hắn, ban ngày ở phòng làm việc với hắn một tấc cũng không rời, lúc mệt thì dựa vào vai hắn ngủ, đêm đêm trên giường bày ra đủ mọi loại tư thế, hạ thể va chạm phát ra tiếng rêи ɾỉ mơ hồ.

Ngày này qua ngày khác, vô cùng vô tận.

Không biết từ ngày nào, đôi mắt của cô dần dần có thể nhìn thấy một chút ánh sáng, ánh sáng ngày càng rõ ràng, thậm chí có thể nhìn thấy cả đường nét trên khuôn mặt hắn.

Nguyên nhân là vì đã lâu Kỳ Liên Hàng không cho cô uống thuốc nữa.

Khuôn mặt hắn hoàn toàn khác với trong trí nhớ, trở nên tang thương, giống như đã trải qua bao thăng trầm của cuộc đời, trở nên thành thục rất nhiều, góc cạnh sắc lạnh đã bị thời gian mài thành nhu hòa, rất ôn nhu, dưới đáy mắt là sự mệt mỏi bất lực.

Râu cũng lún phún mọc, giống như đã lâu không cạo râu.

Tính toán thời gian, mới ba năm trôi qua.

Nhưng mà cô không nói cho ai biết chuyện này, cô vẫn tiếp tục đóng vai một người mù, nhìn hắn cúi đầu quỳ trên mặt đất đi giày cho mình, khóe mắt đều rất mệt mỏi, đứng dậy đem áo choàng phủ lên người cô.

"Bảo bối, hôm nay bên ngoài hơi lạnh."

Cốc Ngữ ậm ừ "Em muốn nhìn thấy con, được không anh? Em muốn nghe giọng nói của con."

"Ba tháng trước không phải mới gặp sao? Sao lại muốn gặp lại? Con bé còn đang đi học." Kỳ Liên Hàng đưa tay vuốt má cô, dịu dàng nhìn vào đôi mắt cô, nhưng hắn lại không biết, bộ dáng này đã sớm bị cô thu hết vào mắt.

"Nhưng em nhớ con."

Hắn không còn phản bác nữa "Vậy thì anh đưa em đi."

Ngôi nhà đã được thay đổi, đây là ngôi biệt thự tách biệt với mọi thứ.

Cảnh sắc trên đường ngoài xe đều quá quen thuộc, cô không dám quay đầu nhìn về phía cửa sổ, chỉ có thể nhìn chằm chằm qua kính chắn gió trước mặt, giả vờ lơ đãng.

Chiếc xe dừng lại trước một tiệm xăm trong nội thành, người đi ra từ cửa sau là Trình Duyệt.

Hai mắt Cốc Ngữ mở to một chút, cậu ta vẫn như vậy không hề thay đổi, mái tóc vàng chóe, nhưng ít ra khí chất cũng đã trở nên rất trưởng thành. Hai người đàn ông bước ra từ tiệm xăm, một người là Trình Duyệt, người còn lại là tên xăm trổ đã xăm cho cô.

Kỳ Liên Hàng nắm lấy tay cô, nói: "Anh đi nhà trẻ đón con gái."

Cô nhìn hắn bước ra khỏi xe và thì thầm điều gì đó với họ, không lâu sau đó, một cô bé xinh xắn từ bên trong bước ra, mặc chiếc váy hồng công chúa, khuôn mặt phấn phấn nộn nộn, nắm lấy tay Trình Duyệt cười rất vui vẻ, đang lẩm bẩm điều gì đó, Cốc Ngữ có thể mơ hồ phân biệt được, gọi cậu ta là ba nuôi.

Trình Duyệt đặt bàn tay nhỏ bé của con gái vào tay Kỳ Liên Hàng, hắn dắt cô bé vào trong xe.

Ngay khi cửa xe mở ra, một tiếng kêu nhẹ nhàng ngọt ngào vang lên.

"Mẹ!"

Nước mắt roi xuống, Cốc Ngữ nhắm mắt lại, đưa tay ra giả vờ tìm kiếm cô bé, Kỳ Liên Hàng đặt tay con gái vào lòng bàn tay cô.

"Tiểu Tích, con có nhớ mẹ không?"

"Có ạ! Tích Tích nhớ mẹ lắm. Mẹ đừng lo. Con ở nhà trẻ chơi rất vui. Con chưa muốn về nhà. Mẹ mỗi ngày không cần phải nhớ con!"

Ôm đứa trẻ mềm mại vào lòng, cô nức nở hít hít mũi, ôm rất chặt, cơ thể mềm mềm toát ra mùi thơm ngào ngạt.

"Mẹ, con rất nhớ mẹ."

"Mẹ, mẹ không cần lo lắng. Ở trường rất tốt, khôn cần lo lắng, baba cũng đối với con rất tốt."

Cô cũng chỉ là một đứa bé, cái gì cũng không hiểu, hiển nhiên những lời này đã được học thuộc lòng, đều là do Kỳ Liên Hàng dạy.

Đứng ngoài cửa xe, khóe miệng mím chặt của Kỳ Liên Hàng không khỏi nở một nụ cười nhẹ, cúi người xuống, nhẹ giọng nhất có thể.

"Bảo bối, con gái sắp phải vào lớp rồi."

Kỳ Tích ôm mặt mẹ hôn lên, nhẹ nhàng làm nũng "Mẹ, con đi học đây, lần sau lại đến tìm Tiểu Tích nữa nhé."

Cô cười khổ, vùi mặt vào cổ cô bé mà ôm chặt.

"Được rồi, tiểu Tích cũng phải nhớ mẹ đấy, không được ham chơi."

"Tiểu Tích lúc nào cũng yêu mẹ!"

Kỳ Liên Hàng đưa cô bé xuống xe, vỗ đầu cô bé cười khẽ "Trở về đi."

Cô bé cười nhẹ, cái bộ dáng này, giống hệt Cốc Ngữ.

"Tạm biệt baba!"

"Tạm biệt."

Kỳ Tích chạy đến bên Trình Duyệt và nắm lấy tay cậu ta.

Cậu ta thì thầm "Đi nào, ba nuôi dẫn con đi ăn đồ ngọt."

Kỳ Tích quay đầu nhìn lại người phụ nữ trong xe, quệt miệng bất mãn nói: "Tại sao ba ba không cho con gặp mẹ?"

Người đàn ông với hình xăm lưỡi dao chế nhạo, cúi đầu đe dọa cô bé "Bởi vì ba con là một tên biếи ŧɦái, gừ, còn bắt mẹ con xăm tên baba con trên lưng kia kìa, sợ chưa."

Trình Duyệt trừng mắt nhìn hắn ta "Cái tên thần kinh này, đừng hù dọa đứa nhỏ, con bé mới có ba tuổi, làm sao mà biết được?"

Người đàn ông nhướng mày chế giễu và xoa xoa đỉnh đầu cô bé.

"Bác Lôi thật xấu tính!"