Chương 46: Có câm tâm tình nguyện ở bên thằng bé không?

Editor: Dĩm

Sau khi gỡ bỏ lớp thạch cao trên chân, Cốc Ngữ đã tập luyện phục hồi chức năng trong hai tuần, cuối cùng đã đi lại được như một người bình thường.

Ngày có thể đi học, cô hỏi gia sư về chuyện du học, với điểm số của mình, cô có thể đăng ký du học ngang ngửa với Trì Trấn Thạc.

Cốc Ngữ đang điền tư liệu ứng tuyển trong lớp học, nhìn thấy Kỳ Liên Hàng bước vào, cô nhanh tay dùng sách che tài liệu lại mà không nói lời nào.

“Em viết gì đấy?” Hắn nhiệt tình đến gần cô lại bị cô hờ hững lạnh nhạt, cẩn thận nhìn kĩ vào cuốn sách dưới cánh tay cô.

"Phiền anh biến đi được không, đừng quấy rầy tôi!"

Hắn chỉ cười ậm ừ: "Không được, lỡ như em bỏ trốn với thằng khác thì sao. Em là bảo bối của tôi. Nếu em bỏ trốn với người khác, anh sống không nổi."

Tâm trạng Cốc Ngữ rất tồi tệ, nhìn chằm chằm vào hắn, nếu không phải nhìn thấy giáo viên đi vào, cô đã mắng một trận.

Không thể để hắn biết tờ đơn này được, nếu bị hắn phát hiện, không cần đoán cũng biết hắn sẽ phản ứng như thế nào.

Kỳ Liên Hàng lên lớp thì nằm ngủ, mi mắt run lên, ngáp một cái rồi vùi mặt xuống bàn ngủ thϊếp đi.

Giấc ngủ này đặc biệt thoải mái, khi tỉnh dậy đã thấy không có ai bên cạnh, phòng học trống trơn, người ngồi ở hàng ghế sau đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, nói với hắn.

"Bạn học, tiết này cũng đã kết thúc năm phút rồi, đi thôi, tí một lớp khác sẽ vào đây học."

"Hết tiết rồi à!"

Kỳ Liên Hàng vội vàng đứng dậy chạy ra ngoài, dùng điện thoại kiểm tra xem tiếp theo là lớp nào, nhưng khi vào đến phòng học, hắn phát hiện không có Cốc Ngữ trong đó.

"Xong rồi ..." Một hồi không coi chừng cô lại chạy. Lần này xong rồi. Nhất định là chạy đi tìm Trì Trấn Thạc.

Không thể nào, cô làm gì có khả năng xuất ngoại, chứng minh thư và thẻ ngân hàng vẫn ở chỗ hắn.

Hắn vội vàng vịn lan can chạy xuống lầu, vừa lên đến tầng một đã thấy Cốc Ngữ từ kí túc xá đi ra.

Khoảng cách hai người không xa, cô có thể cảm nhận được ánh mắt nồng đậm, ngẩng đầu dừng bước chân lại, lông mày nhăn lại không kiên nhẫn, Kỳ Liên Hàng chạy về phía cô cách cô còn có 100 mét, tóc bị hất tung về phía sau.

"Em vừa nãy đi đâu đấy! Hết tiết sao không đánh thức anh?"

"Anh bị bệnh cũng đừng hướng tôi nổi giận! Anh ngủ như con heo, còn trách tôi? Bệnh thần kinh!"

"Anh... em, đừng cho thể diện mà không cần!"

Tư thế bước đi của cô vẫn còn khập khiễng, toàn bộ trọng lực đều đè lên bàn chân không bị thương, nhìn tấm lưng đơn bạc quả thực làm người ta đau lòng, Kỳ Liên Hàng đèn nén tính khí hung bạo.

"Em từ hướng đó đi ra là làm cái gì vậy? Đang tìm gia sư hỏi chuyện du học à?"

Đoán còn rất chuẩn, nhưng làm sao Cốc Ngữ có thể nói cho hắn biết sự thật.

"Anh không đồng, em đừng làm những hành động nhỏ như này nữa! Em muốn chạy đi du học vì cái thằng Trì Trấn Thạc ngu xuẩn kia! Em định vứt anh ở đây sao?"

Cốc Ngữ quay đầu lại nhìn chằm chằm hắn mắng: "Anh ngậm cái miệng thối của anh lại được không? Xin anh đấy, tôi thực sự không muốn nghe thấy giọng của anh một chút nào, rất buồn nôn, đừng ép tôi tát anh!"

Hắn dừng bước, nhìn cô tăng tốc nắm lấy lan can đi lên lầu, tuyệt vọng đứng dưới cầu thang, từ đầu đến cuối lông mày đều nhíu lại, cảm xúc trong mắt cô đơn đến đáng thương.

Trong vòng một tuần, hồ sơ du học của Cốc Ngữ đã được chấp thuận, cần phải hoàn thành kỳ thi mới đạt đủ chỉ tiêu này.

Không ngờ sắp thành công, Kỳ Liên Hàng lại phát hiện ra sự việc này, danh sách đăng ký du học được đưa lên diễn đàn, hắn cầm hồ sơ du học đã được cô duyệt từ văn phòng, trở về khách sạn xé nát trước mặt cô.

Ném xuống đất dùng giày giẫm lên, mấy tờ giấy bị giẫm lên hoàn toàn không thể nhận ra, biến thành một đống rác rưởi.

"Anh đã nói rồi! Em không được phép đi, không được phép đi! Dám qua mặt tôi sao? Cho dù em chết cũng phải cùng tôi một chỗ."

Hắn tức giận gầm lên, nước bọt văng tứ tung.

Rất kỳ lạ, khi nhìn thấy hắn xé nát tờ giấy kia, trong lòng Cốc Ngữ không có chút dao động nào.

Có lẽ ngay từ đầu cô cũng không mong muốn thật sự đi du học, cũng đã dự liệu sớm muộn gì hắn cũng phát hiện ra, căn bản cũng không giấu được.

Cảm xúc bình tĩnh đến không ngờ, ngay cả khi hét lên, cô cũng không cảm thấy đáng tiếc chút nào, vịn vách tường phòng ngủ bước ra ngoài.

"Em muốn đi đâu, em nói rõ ràng cho anh!"

Kỳ Liên Hàng kéo cô lại, bóp cổ ấn cô lên tường, ánh mắt hắn sớm đã nổi đầy tơ máu, đồng tử co lại, giống như ác quỷ ăn thịt người.

Cốc Ngữ không muốn cãi nhau với hắn một chút nào, nhẹ giọng nói: "Anh bị bệnh à?"

“Đúng vậy, anh bị bệnh, anh bị bệnh đấy!” Hắn vừa khóc vừa nói: “Em không hiểu anh một chút nào, em chỉ cho rằng anh là thứ súc sinh thôi, phải không?"

"Anh còn không có tư cách để so với súc sinh! Đừng làm tôi buồn nôn, Kỳ Liên Hàng, coi như tôi cầu xin anh, anh cút khói cuộc đời tôi được không? Anh không nhìn ra tôi đã rất mệt mỏi rồi à."

Hai người đứng yên bất động, cuối cùng Kỳ Liên Hàng buông tay trước, Cốc Ngữ xoa xoa cái cổ bị hắn bóp rồi bước ra ngoài.

Vừa đi xuống lầu, chưa kịp đi vào lề đường, hai vệ sĩ mặc vest đen đã xuất hiện ở hai bên cửa khách sạn.

Nhìn bóng dáng cao lớn của bọn họ, Cốc Ngữ bình tĩnh hỏi: "Đến đây tìm tôi à?"

"Vâng, Cốc tiểu thư, đi với chúng tôi một chuyến."

Vẻ ngoài cũng không có gì dữ tợn, xe của bọn họ đậu ở ven đường, Cốc Ngữ bước từng bước nhỏ đi tới, hai vệ sĩ cũng lịch sự mở cửa cho cô.

Ngồi trong xe là một người đàn ông trông rất giống Kỳ Liên Hàng, mặc một bộ quần áo thể thao đặc biệt trẻ trung màu xám, chống đầu, nở nụ cười đánh giá cô.

Cốc Ngữ trở nên căng thẳng, ngồi thẳng dậy, nắm chặt tay vào chân.

"Xin hỏi tìm cháu có chuyện gì không? Kỳ Liên Hàng đang ở khách sạn trên lầu."

"Chú biết thằng nhóc đó ở đâu. Chú ở đây đợi lâu như vậy là tìm cháu."

Trong đầu cô nghĩ rất nhiều đến chuyện tranh chấp tình cảm giới hào môn.

"Con của ông cứ dây dưa với tôi không tha, cũng không phải tôi muốn quấn lấy hắn, ông có thể để cho hắn tránh xa tôi ra, một xu tôi cũng không thèm, cjir cần để hắn biến mất khỏi cuộc sống của tôi."

Người đàn ông trước mặt mỉm cười, khuôn mặt nghiêm nghị cười khẽ.

"Cô bé rất thú vị, nhưng chú không có ý đó. Chú biết chuyện lúc trước của hai đứa. Chú chỉ muốn hỏi, cháu có muốn biết ba mẹ của cháu ở đâu không?"

Sắc mặt Cốc Ngữ đột nhiên thay đổi.

"Chú biết ba mẹ cháu ở đâu sao? Cháu đã không liên lạc được với họ kể từ khi thi vào đại học."

Người đàn ông chống đầu, vuốt cằm khẽ hừ một cái.

"Thằng con trai chú, Tiểu Hàng vì chuyện của bố mẹ cháu lại không ngờ rất phí tâm tư. Cũng làm chú ngạc nhiên, thằng bé lại không có nói cho cháu biết."

Sắc mặt Cốc Ngữ căng thẳng, chưa kịp nói thì ông đã nói: "Ba mẹ cháu nhập cư trái phép bị giam ở nhà tù bên kia làm lao động. Chính tiểu Hàng nghĩ biện pháp cầu xin chú. Chú không đồng ý, thế mà nó lại dừng những người bên cạnh chú, lén cho người nhập cư trái phép đi cứu ba mẹ cháu."

"Vậy, vậy ba mẹ của cháu ..."

“Đừng nóng vội, trước đó, chú muốn hỏi cháu một câu.” Hai chân dài Kỳ An Luật xếp chỉnh tề, hai tay đặt trên đầu gối, giống hệt dáng vẻ tự tin của Kỳ Liên Hàng.

"Nếu con trai chú cứu ba mẹ cháu ra, cháu có nguyện ý ở bên cạnh thằng bé không?"