Chương 45: Phẫu thuật thẩm mĩ

Editor: Dĩm

Ngay cả khi ngủ Cốc Ngữ cũng gọi tên Trì Trấn Thạc, sau đó hoảng sợ nắm lấy tay hắn ở bên giường, cầu xin anh đừng rời đi.

Kỳ Liên Hàng hàng ngày sống như một bản sao, không thể phân biệt được mình là ai.

Vì để cho cô yên tâm ngủ, sẽ nhẹ nhàng dỗ dành cô:“Anh sẽ không rời đi, em ngủ đi.”

Cô cuối cùng mới an ổn nằm trong lòng hắn, chắc trong mơ cô cũng đang mơ muốn chạy trốn cùng Trì Trấn Thạc, mẹ nó, nói không đau lòng là giả.

Điểm Kỳ Liên hàng giống Trì Trấn Thạc duy nhất là chiều cao, cô không chịu ăn cơm, chỉ cần hắn đội mũ, đeo khẩu trang và che kín mặt đưa cơm là cô sẽ ăn.

Hóa ra chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt của Trì Trấn Thạc thôi cũng khiến cô thèm ăn như vậy.

Trì Trấn Thạc đã ra nước ngoài rồi, trước khi đi có nhờ Kỳ Liên Hàng đưa cho Cốc Ngữ một bức thư, làm sao loại người như hắn lại không đọc lén bức thư cho được, bên trong chỉ là một lời tạm biệt. Mong cô sống tốt và có cơ hội được gặp lại nhau.

Kỳ Liên Hàng xé lá thư mà không nói một lời, xé nó thành từng mảnh và ném vào thùng rác.

Trong phòng, Cốc Ngữ đang xem TV, đang liên tục ấn điều khiển từ xa chuyển kênh, vừa thấy hắn đi vào, liền ném điều khiển về phía hắn: "Không được vào! Nhìn anh thôi đã khiến tôi ghê tởm, cút đi!"

May mà hắn né nhanh, điều khiển từ xa chỉ đập vào chân hắn, cúi xuống nhặt rồi ghép lại cục pin ở nắp lưng.

"Tiểu Cốc, em đừng có ỷ lại vào mọi chuyện tôi đều giải quyết cho em, lại thấy tôi không dám đánh em mà ...."

"Anh có ý gì? Anh cho rằng tôi thấy nhà anh có tiền có quyền, không làm được gì anh, nên chỉ dám nổi giận với anh sao?"

“Không phải sao?” Hắn đứng bên giường nhìn cô.

Cốc Ngữ vung tay tát vào mặt Kỳ Liên Hàng.

Hai mắt Cốc Ngữ đỏ hoe, cả người run lên vì tức giận: "Anh lấy đâu ra can đảm nói ra lời này? Ai là người chém đứt chân tôi? Vì ai mà tôi không được ở bên người tôi yêu! Không phải vì anh thì tôi cũng sẽ không trở thành bộ dạng như thế này, biến đi!"

Hắn che mặt, nắm chặt tay thành nắm đấm, kìm nén cơn tức giận đang cuồn cuộn dâng lên.

Bác sĩ gõ cửa đúng lúc, cắt ngang cảm xúc bạo lực của hắn.

+++

"Anh Kỳ, sao tâm trạng xấu đi vậy? Em cảm thấy anh tùy thời đều muốn tát em."

Kỳ Liên Hàng dựa vào xe máy phía sau, giương mắt đầy thù hận trừng cậu ta, khiến cậu ta sợ tới mứa suýt đái ra quần, thiếu niên đi phía sau xe máy chặn người.

"Tao hỏi mày!"

"Anh ... anh nói đi."

"Mày thấy tao đi phẫu thuật thẩm mỹ thì thế nào?"

Cậu ta sợ đến mức nhảy dựng lên nói: "Không được, anh Kỳ, anh đẹp trai thế này còn đi phẫu thuật thẩm mỹ thì bọn em được coi là cái gì? Chị dâu chê anh xấu à? Đừng đùa chứ, anh thực sự rất đẹp trai, tin em đi!"

"Không phải, tao muốn phẫu thuật thành người khác."

"Ai? Thằng nào còn đẹp trai hơn anh? Trên đời này còn có đứa vừa có tiền vừa đẹp trai như anh à!"

Kỳ Liên Hàng tức giận đá xe vào xe máy: "Mày không cần phải nịnh tao!"

"ai ui, em nói thật đấy, anh Kỳ, anh không cần làm mấy cái chuyện vô ích đó đâu."

Kỳ Liên Hàng bực bội ngồi xổm xuống, nắm lấy tóc lôi kéo.

Nói hắn bị điên cũng không ngoa, hắn lục tung trên diễn đàn tìm kiếm tất cả bài viết về Trì Trấn Thạc, từng động tác từng cử chỉ của anh hắn đều học thuộc.

Nếu không phải làm ra mấy cái động tác ôn nhu đấy, e rằng một chút sắc mặt tốt Cốc Ngữ cũng không cho, thậm chí hắn còn đi hỏi một cao thủ thể hình nổi tiếng học tư thế đi bộ của Trì Trấn Thạc.

Nhưng mà hắn còn chưa bắt đầu học, chuyện này đã bị ba hắn biết.

Ông ấy từ nước ngoài trở về hai ngày trước, phái người mai phục hắn quanh bệnh viện, bịt miệng và trói hắn vào trong xe.

Hắn giãy giụa, mắng người quá lợi hại, vệ sĩ chỉ còn cách lấy gậy kích điện làm hắn ngất đi.

Sau khi tỉnh dậy, hắn đang nằm trong một phòng làm việc rộng rãi, ngọn đèn pha lê từ trần nhà chiếu vào khiến hắn có chút lóa mắt, hắn khó khăn đứng dậy khỏi mặt đất, cổ bẻ bẻ vì đau.

"Mẹ nó... cái quái gì thế này!"

Tiếng la hét làm người đàn ông ngồi trên sô pha hoảng hốt, cầm lấy chiếc cốc trên bàn cà phê ném thẳng vào trán, Kỳ Liên Hàng nằm ngửa ra đất, ôm lấy cái đầu bị thương, đau điếng đập xuống sàn.

"Con thực sự làm ba mở rộng tầm mắt. Con trai của Kỳ gia ta thực sự sẽ bắt chước một người đàn ông. Thực sự khiến ba cảm thấy buồn nôn."

Giọng nói quen thuộc trên điện thoại lúc này đã đứng ở trước mặt hắn, nhìn lên dọc theo giày da, có chút hung tợn nhướng mày, người nọ nhấc chân, đá vào mặt hắn, đè nặng vào mặt hắn, ngột ngạt đến mức không thở được.

"Mẹ nó... ông, cút ngay cho tôi!"

"Tôi dạy anh nói chuyện với ba mình như vậy à!"

Nói xong hướng về phía bụng hắn đạp, Kỳ Liên Hàng trượt về phía sau mấy mét, đau đớn cúi gập người ôm lấy bụng.

Người đàn ông bước tới bàn làm việc ngồi xuống, dựa lưng vào ghế da, bắt chéo hai chân, dưới đôi mắt u ám, ông ta ra lệnh.

"Chia tay với cô gái đó. Từ nay, tránh xa cô ta ra! Nếu lại để tôi nhìn thấy anh ở bên cô ta, tôi sẽ đánh gãy chân anh."

“Dựa vào cái gì?” Hắn hét lên từ trên mặt đất bò dậy: “Tôi muốn ở bên ai, không đến phiên ông quản. Ông có cách gì quản tôi? Vừa mới trở về nước liền muốn can thiệp vào cuộc sống của tôi à, không có cửa đâu."

Ông ta cầm cây bút trên bàn ném về phía hắn, lần này Kỳ Liên Hàng dễ dàng né tránh.

Kỳ An Luật hung hăng vỗ bàn phát ra tiếng chói tai: "Mệnh lệnh của tôi, nếu anh không dám nghe, hiện tại tôi có thể tìm người xông vào đánh gãy chân anh!"

Kỳ Liên Hàng che đi khuôn mặt bị dẫm sưng của mình, nghiêm túc hỏi: "Vậy thì ông phải cho tôi một lý do, tại sao tôi không thể ở bên cô ấy."

"Anh với ai đều cũng không được! Vì cô ta, khiến tôi phải thu dọn cục diện rối rắm của anh, anh tự mình xem tôi vì anh mà đã dụng tâm bao nhiêu!"

"Tôi mặc kệ, tôi sẽ ở bên cô ấy. Khi đến tuổi hợp pháp, chờ cô ấy đồng ý, tôi sẽ trực tiếp kết hôn với cô ấy!"

"Được thôi! Đây là những gì anh nói."

Ông ta tức giận bật cười, cầm điện thoại nội bộ trên bàn lên bấm số: "Kêu mấy tên bảo tiêu lên đây, mang theo dao nhỏ đến!"

Kỳ Liên Hàng nhận thấy có điều gì đó không ổn, lùi lại định chạy, cửa đã bị khóa từ bên ngoài, khóa bên trong chỉ có thể mở bằng vân tay của ông ta.

"Haha, chỉ có như vậy mà ngăn cản được tôi sao? Đã thế tôi nói thẳng! Tôi chỉ kết hôn với cô ấy, không ai có thể ngăn cản tôi!"

Hắn xoay người trèo đến bên cửa sổ, Kỳ An Luật hét lên: "Đây là tầng tám, mẹ nó!"

Tầm mắt hắn đã sớm nhắm vào ống nước, lật qua cửa sổ, trực tiếp dùng hai chân kẹp ống nước, trượt xuống, xoa xoa lòng bàn tay, bị cọ rách mấy lớp da, căn bản không khống chế được tốc độ, trong mắt không có sợ hãi, chỉ có cực hạn kiên định.

Nhìn sàn bê tông càng ngày càng gần, hai chân kẹp chặt ống nước đột nhiên thả lỏng, rồi lộn một vòng, vững vàng tiếp đất.

Ngẩng đầu nhìn người đàn ông trên cửa sổ khıêυ khí©h giơ ngón giữa, xoay người chạy về phía cửa.

"Mẹ nó, anh học cái gì không học? Lại học tốt cái trò trốn học hồi còn trẻ của tôi!"