Chương 31: Ba mẹ tớ đã ly hôn

Editor: Dĩm

Tiếng xe buýt ồn ào, chiếc xe lắc lư đi trên con đường đá không ổn định, Cốc Ngữ ngủ gật, đầu lắc lư qua lại rồi chúi xuống.

Trì Trấn Thạc nhẹ nhàng luồn tay qua tóc cô, để đầu cô tựa vào vai anh, nằm trên vai anh, trên mặt nở một nụ cười mãn nguyện.

Tiếng khóc của đứa trẻ phía trước dần trở nên lớn hơn, anh dùng một tay che tai cô, bên tai còn lại ngâm nga bản nhạc ru, hơi thở nóng rực phả lên vành tai cô. Cốc Ngữ đã sớm bị đánh thức từ lâu, nhưng cô thực sự không nỡ phá vỡ bầu không khí hạnh phúc này.

Ngón tay hai người đan vào nhau đặt ở trên đùi của anh, tiếng ngâm nga bên tai đặc biệt nhẹ nhàng, đó là một bài đồng dao mà cô cảm thấy rất quen thuộc, ánh mắt lóe sáng.

Cốc Ngữ không nhịn được bật cười, mím chặt môi để kìm lại, tiếng khóc của đứa trẻ phía trước nhỏ dần, cô không ngờ rằng chính mình sẽ bị bài hát này của anh đưa vào giấc ngủ.

Khi tỉnh dậy, xe buýt đã ra khỏi tỉnh, Trì Trấn Thạc lấy điện thoại vuốt trên bản đồ, đánh dấu một vị trí, cách đó hơn 20 km.

Cốc Ngữ muốn duỗi người, nhưng phát hiện hai chân cô không thể duỗi thẳng được.

"Cậu ngủ ngon không?"

Nhìn thấy nụ cười dịu dàng của anh, có biết trong lòng cô ấm áp thế nào không, cô chu môi ôm lấy cổ anh, "Cậu không ngủ à? Tớ cũng ngủ ít nhất một giờ rồi đấy."

"Tớ không dám ngủ."

Anh vuốt ve gò má mềm mại của cô, ánh mắt tràn đầy cưng chiều: "Dù sao thì tớ cũng đưa cậu về nhà, cho nên có chút hồi hộp. Tớ sợ trên đường sẽ xảy ra chuyện gì, cậu ngủ tiếp đi, nửa tiếng nữa mới đến nơi."

"Trì Trấn Thạc ..." Cốc Ngữ dính chặt vào cổ anh, hơi hơi thở thơm mát phả lên làn da nhạy cảm của anh, nhưng nghe vào tai anh lại là giọng nói làm nũng của cô.

"Tớ muốn ở bên cậu cả đời. Tớ rất thích cậu. Không, rất yêu cậu. Cậu thề đi, đừng bao giờ rời xa tớ nhé."

Anh bật cười, khóe mắt hơi cong lên thành hình bán nguyệt "Đồ ngốc, thề là loại chuyện có thể thành hiện thực sao? Tớ sẽ dùng những hành động thiết thực để chứng minh, nhưng nếu thề có thể khiến cậu cảm thấy an tâm, thì tớ xin thề, tớ sẽ không bao giờ rời xa cậu."

Cô chưa bao giờ tin vào Thượng đế, nhưng giờ khắc này, cô vô cùng mong đợi sự chúc phúc của Thượng đế.

Sau khi xuống xe, còn phải chuyển sang xe buýt của thôn, chuyển qua chuyển lại tổng cộng ba phương tiện di chuyển, cuối cùng là đi bộ mới đến nơi.

Không khí trên núi rất tốt, nhưng có quá nhiều cỏ dại và có một số loài côn trùng bay không rõ nguồn gốc. Cốc Ngữ lớn lên ở thành phố, chưa bao giờ nhìn thấy những thứ đó, nhìn thấy mấy con côn trùng kì quái kia có chút sợ hại mà ôm lấy Trì Trấn Thạc kêu cứu.

Anh vừa cười vừa cưng chiều, cuối cùng khăng khăng muốn cõng cô, vì trời mới mưa xong lên trên đường núi có nhiều vũng bùn, đi lại rất bất tiện, anh đi từng bước thật cẩn thận.

"Um, hay là cậu thả tớ xuống đi, tớ sợ cậu bị té."

"Không sao đâu, trời vừa mới mưa xong sẽ có rất nhiều côn trùng trên mặt đất. Tớ lớn lên ở vùng núi rất quen thuộc con đường này."

Cốc Ngữ ngẩng đầu nhìn lên trên, nơi họ đến còn rất xa.

Cô vòng tay qua cổ anh, hỏi: "Vậy cậu không sợ những thứ này sao? Cậu nhìn kia, hình dáng của chúng thật kỳ lạ, còn có cánh và biết bay, cái thân vừa dài vừa xanh như vậy!"

"Đó là châu chấu, đồ ngốc, nhìn nhiều sẽ không sợ. Đôi khi cậu còn cảm thấy nó rất đáng yêu. Chúng ta mạnh hơn chúng gấp nhiều lần, một chân cũng có thể giẫm chết những sinh vật đấy."

"Cậu nói làm tớ hình như không còn sợ hãi nữa, vậy cậu thả tớ xuống đi, tớ có thể tự đi được."

“Cậu chắc chứ?” Anh dừng lại, nhìn con đường lầy lội dưới chân mình, trong lòng cũng có chút sợ hãi, lỡ cô bị ngã thì sao.

"Chắc mà, tớ thật sự không sợ nữa! Mau, mau, thả tớ xuống!"

Cô đá chân lên không, Trì Trấn Thạc đành phải thả cô xuống.

"Nắm chặt tay tớ, nếu cậu ngã, tớ còn có thể kéo cậu được."

"Hì hì, cậu không sợ bọn mình cùng nhau ngã xuống vũng bùn sao?"

Anh nở nụ cười thật sự rất đẹp mắt, còn mang theo ấm áp: "Vậy đó cũng là tớ cam tâm tình nguyện."

Đi một hồi lâu cuối cùng cũng đến được ba gian nhà ngói thông nhau, đống củi cũng bị nước mưa xối cho ướt, dưới chân mọc một đống cỏ dại, bên ngoài trơ trọi một đống thân cây lúa dày, dùng bao tải che đậy phía trên.

Cốc Ngữ nhìn thấy đôi giày trắng đã bị bùn và nước làm bẩn, anh kéo cô bước qua đám cỏ dại dưới chân, lo lắng nói:

"Tớ, tớ thế này, không tốt lắm đâu, ba mẹ cậu ——"

“Ba mẹ tớ?”Trì Trấn Thạc cũng là sửng sốt, đột nhiên nhớ tới, “Tớ quên nói cho cậu, trong nhà không có ai, nhà này đã lâu không có người ở.”

Cốc Ngữ lắc đầu lia lịa, "Thật, không có ai sống ở đây sao?"

"À, ba năm trước khi rời khỏi đây, căn nhà này đã trống không. Tớ theo họ hàng đến trường cấp ba ở thành phố học. Ba mẹ tớ đã ly hôn. Ngôi nhà này là của bà tớ."

Cốc Ngữ nghĩ đến, lúc đang đi trên con đường kia, anh cứ nhìn chằm chằm về một hướng, cô cũng nhìn sang, nơi đó có một ngôi mộ.

Cô đại khái đã biết chuyện gì đang xảy ra.

Ổ khóa lớn trên cửa đã sớm rỉ sét, Trì Trấn Thạc nhặt một tảng đá dưới đất lên đập vào nó, sợi dây xích dễ dàng bị đập vỡ.

Cánh cửa mở ra, cỏ dại mọc trong sân còn kinh khủng hơn, Trì Trấn Thạc ngăn cô lại.

"Chờ tớ ở đây một lát. Tớ xử lý một chút. Bên dưới chắc có rất nhiều côn trùng. Ngôi nhà ngày trước đã được chống thấm nước, đợi dọn dẹp xong là có thể ở được."

Cốc Ngữ lúng túng đứng tại chỗ, nhìn thấy anh xắn tay áo bắt đầu nhổ cỏ, đôi tay thon dài dùng sức siết chặt, lỡ như bị đám cỏ đó cứa thì sao? Anh căn bản không để tâm, một đường thẳng tiến à nhổ.

Vài con côn trùng bay lên từ dưới chân anh, cô sợ hãi lùi lại hai bước.

Nói cô không sợ là giả, cô sợ hãi, cực kỳ sợ hãi, nhưng có anh ở bên cạnh, những thứ này cô không để tâm.

Nhìn thấy anh làm việc một mình, cô cảm thấy rất tội lỗi, chính mình không giúp được gì, Cốc Ngữ nhìn đống củi ẩm bên cạnh, cẩn thận lựa chọn từ đó ra một vài cây khô.

Cuối cùng lựa được không ít.

Sắc trời dần ngả về tối, ánh hoàng hôn cuối cùng cũng chuẩn bị biến mất, núi rừng dần trở nên lạnh lẽo.

Bóng đèn trong nhà đã mốc meo, phải đợi ngày mai mới sửa được, cũng may trong ngăn tủ tìm thấy rất nhiều đồ còn dùng được.

"Ngữ!"

Anh sải bước ra ngoài, trên mặt ngượng ngùng phủ đầy bụi, trong tay cầm một ít bật lửa, người ở cửa đang nhặt đồ trên đất, nhìn thấy anh cao hứng ngẩng đầu lên, "Nhìn này! Tớ nhặt được rất nhiều củi dùng được."

Trì Trấn Thạc mỉm cười, đưa tay chà vào quần mình phủi bui, sau đó xoa nhẹ đỉnh đầu của cô.

"Cậu giỏi quá, tớ còn không có nghĩ tới, vất vả cho cậu rồi."

Cô vui vẻ cười khúc khích, hai cái má nánh bao phồng lên: "Tớ có thể giúp được cho cậu, vậy là tốt rồi."