Chương 30: Chạy đi

Editor: Dĩm

Kỳ Liên Hàng tức giận ở trong ký túc xá đợi Cốc Ngữ trở về, nhìn thấy trên bàn có nhiều hộp đồ đóng gói, liền biết hắn đã ra ngoài mua cơm.

"Ai cho em ăn cơm ở căng tin? Không thấy tôi ở đó thì không biết ở trong phòng đợi à? Ai cho phép em đi, không để tôi vào mắt sao?"

Hắn chỉ vào suất ăn trên bàn, "Ăn hết cho tôi Đồ tôi mua cho em, em nhất định phải ăn hết!"

Cốc Ngữ đứng im lặng tại chỗ, không nói gì.

Đừng nhìn vẻ mặt nhu hòa mềm mại của cô có biết bao ủy khuất khiến người khác mủi lòng, nhưng Kỳ Liên Hàng lại biết rõ, cô chính là đang tỏ thái độ bướng bỉnh! Giống như một con trâu, lì lợm, nhất định phải cho ăn đòn mới chịu khuất phục.

"Không ăn đúng không, tôi sẽ tự tay đút cho em ăn!"

Hắn mở một hộp sashimi, cầm đũa lên, gắp lấy một miếng đưa đến bên miệng cô: "Há miệng!"

Cốc Ngữ không nói một lời, cũng không chịu há.

"Muốn ăn đòn phải không? Mẹ nó ăn cho tôi!"

Miệng bị ép buộc há ra, lần này Cốc Ngữ đột nhiên quay lại, đưa tay hất hộp sashimi trên tay ra, làm rơi cả đũa trên tay hắn, thức ăn rơi vãi khắp sàn nhà, cô hét lên phản bác.

"Em ăn rồi, anh không nhìn ra sao! Dựa vào cái gì cứ bắt em phải ăn? Không ăn là không không ăn, dựa vào cái gì ép em ăn, muốn ăn thì tự anh ăn đi!"

Cô biết mình đã chọc giận một người điên, nhưng chưa bao giờ cô tức giận như lúc này, cô không biết cơn tức của mình từ đâu mà ra, nhưng cô tức đến mức sắp khóc.

"Dám chống đối tôi? Em thấy ngứa da đúng không, Cốc Ngữ, gần đây cho em chút mặt mũi liền gan lớn nhỉ?"

Hắn giật mạnh cổ áo cô, nhấc cơ thể nhỏ nhắn của cô lên và áp vào tường, trừng lớn mắt, duỗi tay lên không trung.

"Muốn bị đánh à!"

Hai mắt cô vì tức mà đỏ sọng, vừa khóc vừa run, "Đánh đi, anh gϊếŧ em đi, em không hiểu cứ sống như thế này mỗi ngày có ý nghĩa gì, làm nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© của anh cả đời sao? Anh có thể tùy tiện mua phụ nữ về, so với em còn nghe lời hơn rất nhiều."

"Kỳ Liên Hàng, sao anh không đi chết đi! Em hận anh, chỉ mong anh nên chết đi. Mà anh tại sao vẫn chưa chết? Tại sao vẫn cứ quấy rầy không tha!"

Hắn càng nghe càng tức giận, hô hấp dồn dập, bàn tay không nhịn được mà vung lên đánh cô.

Hai ngày sau, Cốc Ngữ nghe thấy trên trang web diễn đàn nói rằng Trì Trấn Thạc đã phải vào bệnh viện, nhiều người hỏi anh học lớp nào của trường luật. Chủ nhiệm lớp nói cơ thể anh không khỏe, phải nhập viện điều trị.

Thảo nào, một tuần nay cô không gặp được anh.

Cốc Ngữ tham gia vào group kín về Trì Trấn Thạc, trà trộn vào nhóm trò chuyện trên diễn đàn. Nghe ngóng tin tức bên trong thì biết ngày mai anh sẽ đến lớp.

Vì thế, thừa dịp Kỳ Liên Hàng không có ở đây, cô chuồn ra khỏi ký túc xá, đi quanh trường luật tìm anh.

Người tưới người lui rất nhiều, cô nhìn mà hoa cả mắt, lo lắng sợ bỏ sót, không biết anh mặc quần áo gì, có người còn đeo khẩu trang, nhìn thế nào cũng rất giống anh nhưng không phải anh.

Cốc Ngữ sốt ruột, vừa định đứng dậy, một bàn tay đột nhiên đặt lêи đỉиɦ đầu cô, bóng đen bao trùm lấy cả người cô, ngẩng đầu lên, Trì Trấn Thạc đang mỉm cười dịu dàng với cô.

"Tớ biết đó là cậu mà, dù có đeo khẩu trang tớ cũng có thể nhận ra."

Anh đưa tay kéo chiếc khẩu trang cô đang đeo ra, đột nhiên nhìn thấy má bên phải sưng đỏ của cô cùng những dấu tay, đồng tử anh khẽ co lại.

Cốc Ngữ vội vàng đeo lại khẩu trang, nắm cổ tay anh, "Bọn mình đi tìm nơi không có người đã."

Không cần đoán cũng biết "Có phải hắn lại đánh cậu? Tên súc sinh."

"Hức..."

Ở cửa sau căng tin không ai nhìn thấy, cuối cùng cô cũng có thể yên tâm ôm anh, cái ôm mà cô ngày đêm nhớ nhung, những giọt nước mắt đau khổ thi nhau rơi xuống.

"Tớ nhớ cậu quá, thực sự rất nhớ ... nhớ cậu vô cùng. Anh ấy đánh vào mặt tớ thế này rồi còn nhốt tớ ở kí túc xá. Tớ không được phép ra ngoài lớp. Thừa dịp anh ấy không có ở đó tớ đã lén chạy ra ngoài."

Trì Trấn Thạc đau lòng vỗ vỗ bờ vai gầy của cô, "Ngữ, tớ không muốn thấy cậu bị hắn ức hϊếp, tớ sẽ đưa cậu đi được không, nếu không đánh được thì chạy đi."

"Ừm, nhưng việc học của cậu, tớ không muốn trì hoãn cậu. Cậu phải đi học, còn có tương lai của cậu. Đây không phải là trường đại học mà cậu đã dốc hết sức lực sao? Nếu đi cùng tớ, cậu ——"

"Cậu không cần phải lo lắng nhiều như vậy? Tớ có thể học lại, không thể trơ mắt nhìn cậu chịu đựng hắn bốn năm. Tớ rất muốn bảo vệ cậu."

Nhưng anh bất lực, anh cái gì cũng không làm được, thậm chí bị đánh đến nằm viện anh cũng không kêu lên được một tiếng đau đớn, ở bệnh viện ngày đêm anh cũng không cảm thấy yên tâm.

Trì Trấn Thạc cúi xuống nhìn cô, đau lòng nhíu mày, "Cho tớ một cơ hội được không? Hãy để tớ bảo vệ cậu, nếu không muốn bị hắn ức hϊếp, chúng ta sẽ đi thật xa và đến một nơi mà hắn không thể tìm thấy."

Cốc Ngữ khóc không ra hơi, hít hít mũi gật đầu, "Được ... Trì Trấn Thạc, tớ thực sự sợ hãi. Tớ sợ cậu sẽ đột nhiên biến mất. Hy vọng duy nhất của tớ là cậu. Đừng bỏ rơi tớ nhé, đừng bở rơi tớ được không?"

Cô nhón chân ôm lấy cổ anh, khóc nghẹn ngào, Trì Trấn Thạc khó nhọc cúi xuống, lưng anh đã bị Kỳ Liên Hàng đánh bầm dập, máu ứ đọng nghiêm trọng, không đành lòng nhìn cô khóc dữ dội như vậy.

"Ngữ, cậu nhất định phải nhớ, phải sống cho chính mình, cậu không phải tồn tại vì bất cứ ai, cậu là cậu."

Căn phòng ngủ trống trải, người từng ngày thường ngồi trên giường đợi hắn về giờ đã không còn nữa.

Kỳ Liên Hàng ném hộp cơm trong tay xuống, lục tung điện thoại của cô trên giường, lôi cặp sách của cô ra rũ xuống, ngoại trừ một ít sách vở rải rác, cùng một hình đồ chơi cỡ lòng bàn tay.

Cô không có khả năng mua thứ này, chắc chắn là người khác đưa, Kỳ Liên Hàng cũng không quan tâm, ném vào trong góc xác nhận cô thật sự đem điện thoại ra ngoài.

Cứ tưởng cô ở ký túc xá sẽ buồn chán nên đưa điện thoại cho cô, không ngờ cô lại can đảm đến vậy.

Kỳ Liên Hàng liếʍ liếʍ răng hàm, hờ hững ngẩng đầu bẻ bẻ cổ, nheo lại đôi mắt nguy hiểm, lộ ra sát ý.

"Chạy đi, xem tôi chơi chết em như thế nào."

P/s: Chúc m.n cuối tuần vui vẻ 🥰