Chương 23: Cảnh sát / Kỳ Liên Hàng có bị ngồi tù không / Tớ thích cậu

Editor: Dĩm

Lúc đầu Kỳ Liên Hàng cũng coi nhẹ vết thương đấy, chỉ coi đó là phát sốt thông thường, chỉ cần uống một ít thuốc hạ sốt là được. Nhưng tình trạng ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn, hô hấp cô bắt đầu khó khăn, thậm chí còn thở không ra hơi, khóc lớn cầu xin hắn, khẩn cầu cho cô đi bệnh viện.

Kỳ Liên Hàng ngồi bên giường nhìn cô chằm chằm hồi lâu, vẻ mặt nghiêm túc, trong lòng đang đấu tranh điên cuồng, cuối cùng hắn mềm lòng chấp nhận lời cầu xin của cô rồi gọi xe cấp cứu.

Tổn thương âʍ đa͙σ kết hợp với nhiễm trùng ở lưng khiến Cốc Ngữ bị dị ứng nghiêm trọng, sau khi bác sĩ nhìn thấy vết thương trên cơ thể cô, ngay lập tức báo cảnh sát.

Kỳ Liên Hàng đang ngồi trước phòng phẫu thuật, chờ đợi hắn là năm tên cảnh sát đang dần tiếp cận mục tiêu.

"Cô bé tỉnh rồi?"

"Vẫn còn đang ngủ."

"Người nhà của đứa nhỏ này có liên hệ được không?"

"Không, nhưng đã thông báo cho từng trường. Một trường cao trung đã xác nhận đây là học sinh của họ. Tôi nghe nói hôm nay còn là ngày thi của cô bé này, đáng tiếc."

"Haiz, để nhà trường liên lạc với gia đình cô bé ấy."

Cốc Ngữ nghe rõ ràng cuộc nói chuyện của bọn họ, nhưng cô thực sự rất buồn ngủ, mi mắt không ngừng run rẩy, rốt cuộc không nhịn được, hai mắt nặng nề nhắm lại.

Cốc Ngữ ngủ gần một ngày, khi tỉnh dậy, trên giường đã bị bao vây rất nhiều các bác sĩ, cả người đứng kín gió không một kẽ hở, thấy cô đã tỉnh, các bác sĩ mới thở phào nhẹ nhõm.

Hỏi cô có khó chịu trong người không? Vì vừa mới tỉnh lại, câu trả lời vô cùng mơ hồ, một mực lắc đầu, Cốc Ngữ sờ lên mặt, phát hiện gò má bị một lớp băng gạc dày quấn lại.

Một người phụ nữ tự xưng là phó hiệu trưởng của trường đến nói: "Cô không thể liên lạc với bố mẹ của em, nhưng cô đã liên lạc với gia đình của Kỳ Liên Hàng. Họ nói rằng họ hoàn toàn chịu trách nhiệm về việc này. Số tiền đã được chuyển cho cô. Trong lúc nằm viện có thể yên tâm, cô sẽ chuyển số tiền còn lại cho em sau khi em xuất viện. "

Cô không có ý kiến

về tiền bạc, chỉ muốn biết: "Kỳ Liên Hàng có thể ngồi tù không?"

Khi cô ngủ say, cô lờ mờ nghe tin hắn bị cảnh sát bắt đi.

"Cái này ..." Phó hiệu trưởng một mặt khó xử: "Số tiền mà cha mẹ Kỳ Liên Hàng đưa cho em là một con số không nhỏ, 30 vạn."

Cốc Ngữ im lặng.

Cô đã hiểu, nhà hắn đã dùng tiền để giải quyết mọi chuyện.

"Cốc Ngữ, cô nói một câu có thể em sẽ khó chịu. Cho dù em không muốn số tiền kia, muốn đấu tranh với họ đến cùng, cũng không thể nào thắng, chỉ có thua thiệt. Kỳ gia em cũng biết rồi đấy, quyền lực - địa vị, căn bản chúng ta không thể động vào, chỉ cần họ mở mồm đã cho chúng ta một cái án tử. Kỳ Liên Hàng đã được thả ra, đang ở trong văn phòng hiệu trưởng."

"Em hiểu rồi, em cũng không có ý định đấu tranh với họ. Cảm ơn cô hiệu phó. Khi nào em khá hơn, cô có thể cho em một cơ hội thi nữa được không?"

Người phụ nữ thở phào nhẹ nhõm, nở một nụ cười hiền từ: "Không vấn đề. Cô sẽ thảo luận với bên trường Đại học Tả Đô. Họ chắc chắn sẽ không muốn bỏ lỡ một sinh viên ưu tú như em."

Ít nhất điều này là đủ, chỉ bị đánh mà nhận được 30 vạn, cũng được thêm một cơ hội tham gia thi lại, cũng coi như được hời đi.

Sau khi mọi người đi ra ngoài, cô trốn trong chăn khóc nức nở, dụi dụi đôi mắt đau nhức, cô không có tiền cũng không quyền, vậy làm sao để chống lại Kỳ Liên Hàng cơ chứ.

Ở lại bệnh viện hai ngày này, ngoại trừ phó hiệu trưởng đến ba lần, người mà cô nhìn thấy mỗi ngày chính là y tá, cô không có điện thoại, buồn chán dựa vào trên giường, thơ thẩn. Đêm nào cô cũng khóc, mắt đã sưng húp khó coi.

Bữa trưa vẫn chưa được đưa đến, cô rất đói.

Khóe mắt Cốc Ngữ chua sót, muốn khóc, cảm thấy đói bụng, vừa định bấm chuông gọi, cửa phòng từ bên ngoài mở ra.

Mang theo cặp sách, Trì Trấn Thạc thở dốc xuất hiện ở cửa, trong mắt anh đều là lo lắng cùng kinh ngặc, đau lòng nhìn cô.

"Cốc Ngữ."

Chỉ một tiếng nói của anh, nước mắt liền rơi ra, anh đóng cửa lại, tiếng khóc không kiềm chế được, cô cắn răng run rẩy khóc lớn, Trì Trấn Thạc bỏ cặp sách trên vai ném xuống đất rồi sải bước đi tới ôm Cốc Ngữ vào lòng.

"Hức...hức!" Nắm quần áo trên ngực, dù sao nước mắt cũng không thể khống chế nổi nữa, cô hết sức cố gắng ngăn tiếng khóc, nhưng đổi lại là một tiếng ho run rẩy.

Trì Trấn Thạc vỗ vai cô, cúi đầu xoa nhẹ tóc cô: "Không sao rồi, tớ ở đây, cậu cứ khóc đi, không sao nữa rồi."

Ánh mặt trời chói chang chiếu vào động băng sâu thẳm không người, cô chưa từng biết vòng tay của một người có thể ấm áp như vậy, ở trong lòng ngực rộng lớn lại có thể ngọt ngào như vậy.

Cốc Ngữ nhịn một hồi lâu, tiếng khóc lớn gần như truyền đến hành lang bên ngoài, khóc rất lâu rất lâu, đem chính mình đói đến mức sắp ngất đi, tiếng khóc cũng từ từ ngừng lại, chỉ còn lại tiếng nức nở.

"Hức, tớ xin lỗi."

Trì Trấn Thạc cúi đầu: "Sao lại xin lỗi tớ?"

"Hức... tớ làm ướt quần áo...hức, của cậu rồi."

Anh bật cười, xoa nhẹ lên mái tóc cô: "Bị nước mắt của cậu làm ướt là vinh hạnh, vì nước mắt của con gái rất đáng quý."

Cốc Ngữ nín khóc mỉm cười, hắn từ trong túi quầ lấy ra một túi khăn ướt, xé vỏ nhẹ nhàng lau nước mũi cho cô, rồi khẽ thở dài: "Tớ rât lo lắng cho cậu. Hóa ra là cậu lại xảy ra chuyện, không thể lập tức đến bên cậu, thực xin lỗi."

"Không, cậu không cần xin lỗi. Cậu còn phải đi thi. Nếu cậu trở về, tớ nhất định sẽ cảm thấy có lỗi. Phó hiệu trưởng nói rằng Đại học Tả Đô sẽ cho tớ một cơ hội nữa đi thi."

Trì Trấn Thạc thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tót quá."

Cốc Ngữ vẫn đang nắm chặt áo của anh, hai mắt sưng đỏ nhìn anh, thận trọng hỏi: "Không phải bọn mình đã hứa hẹn? Thi xong tớ sẽ cho cậu đáp án."

"Nhưng cậu vẫn chưa thi..."

"Tớ thích cậu."

Đôi mắt anh hơi mở to với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, anh sững sờ kinh ngạc.

“Tớ thích cậu.” Cốc Ngữ lặp lại lần nữa, hít hít lấy chóp mũi đỏ ửng, sắc mặt tái nhợt, môi run rẩy lo lắng:“Cậu, cậu có thể cho tớ biết câu trả lời của cậu được không? Xin cậu...”

Yết hầu Trì Trấn Thạc chuyển động lên xuống, ngẩng đầu hít sâu một hơi, sự căng thẳng của Cốc Ngữ sắp chuyển thành thất vọng, anh đột nhiên cúi xuống ôm chặt lấy cô.

"Tớ đã được nghe câu trả lời mà tớ muốn nghe nhất. Đây là điều hạnh phúc nhất trong những ngày vừa qua của tớ. Tớ hồi hộp đến mức nghĩ cậu sẽ không thích tớ nên định hoãn lại đến sau ngày thi. Thực sự, tớ rất hạnh phúc. "

"Ngữ, làm sao tớ có thể không thích cậu cho được? Tớ cũng rất thích cậu."

Câu nói mang theo kích động cùng thở phào nhẹ nhõm, Cốc Ngữ vừa cười vừa khóc trong lo lắng.