Chương 10.2: Bị đánh

Editor: Dĩm

Giữa trưa vừa tan học, Đào Hỉ Vân đã lôi kéo cô cùng nhau đi ăn trưa, "Nhanh lên, mau thu dọn đi, lát nữa không giành được đâu! Nghe nói hôm nay ở căng tin có món thịt lợn."

“Chờ mình một chút.”Cốc Ngữ thu xếp xong đề thi, vừa mới đứng dậy liền nhìn thấy mấy người ở hàng đầu tiên sải bước đi tới, Đào Hỉ Vân đang đứng ở lối nhỏ hành lang, Kỳ Liên Hàng bước vào không nói lời nào, đạp tàn nhẫn vào bắp chân của Cốc Ngữ.

Cốc Ngữ chưa kịp phòng bị, chân bị đạp đến đau, cả người nhào xuống đất, một bên bàn ghế bị đẩy ra sau, đầu đập mạnh vào chiếc ghế trước mặt, chung quanh truyền đến tiếng thét chói tai khó có thể tin được.

"Con mẹ nó, cậu bị điên à! Kỳ Liên Hàng!" Đào Hỉ Vân hét lên, cố gắng bước tới để giúp cô, nhưng lại bị hắn ngăn lại, căn bản không tiến lên được.

Trì Trấn Thạc vội vàng đứng dậy, nhìn người trên mặt đất.

"Làm sao, mày đau lòng rồi?"

Kỳ Liên Hàng cười nhạt, hoàn toàn không vì chuyện đạp cô ngã mà áy náy.

Trì Trấn Thạc càn thêm khó tin: "Tại sao cậu lại làm vậy?"

"Người của tao, tao muốn làm như thế nào thì làm? Mày ý kiến sao?"

Trì Trấn Thạc định tiến đến giúp cô, nhưng Cốc Ngữ ôm đầu, loạng choạng từ trên mặt đất bò dậy, nước mắt rưng rưng, giọng nói run run mang theo ý cười.

"Không sao, tớ không sao."

Rõ ràng là đang sợ hãi, lại không dám nói gì, cúi đầu, cẩn thận nắm lấy góc áo của Kỳ Liên Hàng hỏi: "Anh, anh muốn đi ăn cơm sao? Chúng ta cùng đi ăn cơm đi."

Đào Hỉ Vân đá vào bàn một cách khó tin, "Cốc Ngữ! Vừa rồi cậu ta đá cậu! Vì cái quái gì cậu phải lấy lòng cậu ta!"

Kỳ Liên Hàng nghiêng đầu, điên cuồng nhếch khóe miệng nhìn Trì Trấn Thạc, nụ cười đó trần trụi khıêυ khí©h.

Hắn túm cổ áo Cốc Ngữ lôi ra bên ngoài, cô theo không kịp, chân đau nhức, chạy đi khập khiễng, bị lôi ra ngoài, suýt chút nữa ngã xuống đất.

Tay Trì Trấn Thạc run lên, nhìn chằm chằm vào thân ảnh của Lâm Ấm đã biến mất, môi mím chặt, nắm đấm chậm rãi siết chặt, lông mày nhíu chặt, đập mạnh xuống bàn, cả cái bàn cũng theo đó mà chấn động, khớp xương nhanh chóng đỏ bừng.

Sau khi Kỳ Liên Hàng kéo người đến phía sau tòa nhà dạy học, hắn đấm đá vào người cô, Cốc Ngữ ôm đầu cuộn tròn người, mặc dù cô không biết mình tại sao lại bị đánh, nhưng vẫn không dám nói một tiếng kêu cứu, cũng không dám khóc to.

Hắn liên tục hướng về phía bụng với đùi cô mà đá, những nơi yếu ớt nhất càng đá không thương tiếc, lưu lại dấu vết đánh đập.

"Dám nói dối tôi? Mẹ nó! Tôi đánh chết em, không phải nói là nữ sinh sao? Sao lại chuyển tiền cho học sinh chuyển trường? Tối hôm đó có phải nó bế kiểu công chúa đưa em đến phòng khám không? Mẹ kiếp, tôi ở cổng trường đã thấy rõ ràng! "

"Thao chết em, phải thao!"

Bụng cô bị đá thở không nổi, cô nức nở thảm thiết cầu xin: "Em xin lỗi ... a, xin lỗi."

Sau khi đạp vào bụng cô hơn chục cái, hắn vẫn cảm thấy khó chịu, bắt đầu giẫm lên vết thương trên đùi cô, Cốc Ngữ đau đớn hét lên, nước mắt rơi như ngọc vỡ.

"Tha cho em, cầu xin anh, tha cho em!"

"Mẹ nó, câm miệng cho tôi!"

"Ui, ai ở chỗ này lại đi đánh con gái?"

Kỳ Liên Hàng quay đầu đầy tức giận, lửa giận cực độ khiến hai tên côn đồ đang hút thuốc không tự chủ được rùng mình một cái.

"Khụ khụ, hóa ra là anh Kỳ, không có việc gì, không có việc, cứ coi như chúng tôi không tồn tại."

Hai người châm thuốc rồi ngồi trên ống thép bê tông phía trước, Kỳ Liên Hàng dừng động tác chân lại, xung quanh chỉ có thể nghe thấy Cốc Ngữ đang ôm đầu khóc thút thít. Tóc mái hốn độn rơi xuống, ánh mắt muốn bóp chết cô !

Tên côn đồ nhìn về phía bên này hỏi: "Anh Kỳ, không đánh nữa à?"

"Cút!"

Kỳ Liên Hàng kéo cánh tay cô lên, Cốc Ngữ đau đến nỗi té lộn nhào, theo tốc độ của hắn rời đi.

Một tên côn đồ nhìn theo bóng lưng họ rời đi hỏi: "Cô gái đó không phải tiểu loli ban nhất sao? Còn rất nổi tiếng, lớn lên xinh thật."

Nam sinh có một vết sẹo trên cổ âm trầm hừ một tiếng, chống chân, cắn điếu thuốc trong miệng.

"Đẹp cái gì, cô ta chính là một con điếm."