Chương 10.1: Bị đánh

Editor: Dĩm

Buổi tối Cốc Ngữ đang tắm, Kỳ Liên Hàng tìm kiếm điện thoại trong cặp sách của cô. Mở ra xem, có một bản ghi giao dịch trên WeChat, nhưng không có hộp thoại trò chuyện. Rõ ràng là cô đã xóa nó rồi.

Hắn lục tung toàn bộ sổ địa chỉ WeChat, cũng chỉ có vài người, đột nhiên xuất hiện thêm một người khiến hắn chú ý, ảnh đại diện trắng tinh, trên phần giới thiệu ghi giới tính là nam, vòng bạn bè cũng không có ai.

Kỳ Liên Hàng cau mày, ngồi ở bên giường nhìn chằm chằm vào điện thoại, im lặng không nói, nhưng cảm xúc đã đến giới hạn.

Ngay sau khi tiết học buổi sáng kết thúc, Kỳ Liên Hàng đã biến mất, Cốc Ngữ nhìn xung quanh, phát hiện lớp trưởng cũng không thấy, trong tay cô cầm một xấp đề thi, không biết nên giao cho ai.

Kỳ Liên Hàng kéo người đập mạnh vào tường, bẻ cổ tức giận cười: "Tao kêu mày nhìn cô ấy, mày nhìn đi đâu vậy! Ngay dưới mí mắt mà cũng không biết cô ấy kết bạn với một thằng khác? Hiện tại tao không biết tằng đấy là ai, mày nói nên làm sao bây giờ!"

Lớp trưởng nắm chặt cổ tay hắn, kiễng chân lên, cổ áo đồng phục nhăn nhúm, sắp nghẹt thở, kính mắt xiêu vẹo treo lơ lửng trên sống mũi.

“Tôi… tôi biết, hôm qua khi tôi đi ra khỏi nhà vệ sinh, tôi đã nghe thấy Cốc Ngữ nói chuyện với cậu học sinh chuyển trường, ncái gì mà chân bị thương bôi thuốc, Cốc Ngữ muốn trả tiền cho cậu ta. "

Hai mắt Kỳ Liên Hàng đột nhiên trừng lớn: "Mày chắc chắn không nhầm?"

"Không sai được, lúc đó tôi đang đứng ở cửa toilet! Tôi nghe rất rõ ràng."

A.

Cốc Ngữ, em giỏi lắm!

Kỳ Liên Hàng buông tay, tên lớp trưởng cúi xuống che lấy cổ, mặt đỏ bừng ho khan một tiếng, đợi hắn rời đi mới dám kêu đau.

"Tiền! Tiền của ngày hôm qua nên đưa cho tôi đúng không? Tôi giúp cậu nhìn chằm chằm cả ngày, rất mệt mỏi!"

Kỳ Liên Hàng khinh thường liếʍ liếʍ răng hàm sau, khẽ buông một câu: "Đợi lát nữa tao chuyển cho."

Lớp trưởng nhìn chằm chằm vào điện thoại, một lúc sau tiền "ting ting" được chuyển đến, nhìn năm trăm tệ thêm vào, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.

Đào Hỉ Vân vẫn than thở với Cốc Ngữ về cửa hàng ăn sáng mà cô ấy đã ăn ngày hôm qua: "Cửa hàng đấy thật sự không sạch sẽ. Hôm nay nhiều người bị tiêu chảy. Tớ nghe nói tất cả họ đều ăn bữa sáng trong cửa hàng đó mới bị."

"Thật là, sao không cho cửa hàng ấy đóng cửa luôn đi! Loại cửa hàng làm ăn trái đạo đức này, lại dám đem đi lừa học sinh như chúng ta!"

Cốc Ngữ khuyên cô ấy: "Bình tĩnh, bớt giận, mọi người đều biết không sạch sẽ, về sau sẽ không có ai đến ăn nữa."

"Tớ chính là rất tức! Chỉ muốn cho cửa hàng ấy sập luôn, khỏi làm ăn gì!"

Đột nhiên có người ở gần đó nhắc nhở chủ nhiệm sắp tới, Đào Hỉ Vân vội vàng nhìn lên, tình cờ thấy ánh mắt u ám trước mắt chiếu thẳng vào mình, cô ấy có chút kinh hãi, không khỏi rùng mình một cái.

Đào Hỉ Vân kéo tay áo của Cốc Ngữ, bên cạnh khẽ nói: "Nhìn ánh mắt của lớp trưởng, thật đáng sợ, cảm giác như muốn ăn thịt tớ."

Ánh mắt hắn ta vốn đã tĩnh lặng như mặt nước, lại đeo kính khiến người ta cảm thấy u ám, nói thật là khá đáng sợ.