Chương Ngoài Lề Đặc Biệt: Chap 3 theo diễn biến khác

Ninh An tỉnh dậy đối với căn phòng hoàn toàn xa lạ một loại cảm xúc nguyên thủy chỗi dậy, vừa cảnh giác vừa chú ý quan xác quay căn phòng một lượt. Bả vai truyền đến cảm giác đau nhức miệng khẽ nhấc lên cười lạnh.

- Là ngươi muốn diệt khẩu bổn cung thì cũng đừng trách bổn cung không nương tay.

Giọng nói không mang độ ấm ánh mắt khiến cho người ta cảm thấy rét lạnh. Mặc dù vết thương ảnh hưởng khiến môi nàng có hơi trắng bệnh, mặt chuyển sắc hơi hồng lên một chút nhưng điều đó không ảnh hưởng tới khí chất và vẻ đẹp vốn có của nàng.

* Cạch....cạch...

Cửa mở Thanh Ngọc theo lệnh của tiểu thư tới thay chậu than khác luôn giữ cho căn phòng thật ấm. Trước khi đi Sở Mặc dằn dò nàng phải tuyệt đối cẩn thận không được gây ra động tĩnh quá lớn làm phiền tới vị tiểu thư đang dưỡng thương.

Mà nàng còn chưa chân chính bước qua cửa thì kinh ngạc thấy vị tiểu thư đã mấy ngày vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại bây giờ lại ngồi ngay ngắn trên giường của chủ tử nhà mình.

- A...A chủ tử...tiểu thư nàng ấy tỉnh...tỉnh rồi.

Ninh An thấy có người bước vào còn chưa kịp mở miệng hỏi thăm đã thấy nàng hốt hoảng chạy đi còn la lớn như vậy, làm nàng khó hiểu. Thanh Ngọc một đường la lớn chạy xuống gian bếp mà chủ tử đang sắc thuốc cho nàng ấy. Thở hổn hển...

- Tiểu..tiểu thư nô...

- Thanh Ngọc người làm sao nói rõ cho ta nghe. Không phải ta nói ngươi tới phòng ta sao...

Sở Mặc mặt hơi biến sắc nhíu mày. Nha đầu này càng ngày càng không có quy củ.

- Không...không phải tiểu thư lúc nãy nô tỳ vào thấy nàng tỉnh..đang ngồi...ơ.

Chưa nói được hết câu đã thấy chủ tử vội vàng đi mất. Nhớ mấy hôm trước lão gia với đại thiếu gia còn hóng hớt liền chạy ra sân đình báo cho hai người còn có cả phu nhân và thiếu phu nhân ở đó.

Sở Mặc trở về thấy cửa vẫn mở liền trực tiếp đi vào đập vào mắt là hình ảnh nàng luôn nhung nhớ, hốt hoảng chạy tới khẽ ôm lấy nàng khi thấy nàng có ý định xuống giường.

- Nàng vừa mới tỉnh dậy. Không nghỉ ngơi sao lại xuống giường.

Ninh An đứng dậy để quan sát kĩ hơn không ngờ sức lực lại yếu như vậy còn thiếu chút nữa bị ngã. Lại được vòng tay cảm giác như rất quen thuộc ôm lấy.

Đỡ nàng trở lại trên giường vẫn không có tiền đồ mà buông tay ra mà giữ lấy eo nàng.

- Ngươi có thể buông ta ra không ?

Ninh An không hiểu sao mình lại không cảm thấy khó chịu hay ghê tởm khi người này chạm vào. Mà cảm giác này tại sao lại thấy rất quen thuộc. Người đó vẫn chưa làm theo yêu cầu của nàng Ninh An lại một lần nữa lên tiếng:

- Ngươi buông ta ra.

- Ta tên là Sở Mặc mấy ngày trước lúc trở về phủ thấy nàng đang nằm bất động bên đường. Nên đã mạo muội đưa nàng về đây. Không biết công chúa nàng muốn trả ơn cho ta thế nào đây.

Sở Mặc trái lại càng ôm chặt hơn còn đổi tư thế khiến nàng đối mặt với mình ở trên đùi mình. Giữ lấy eo nàng kéo sát tới mình, hơi thở mãnh liệt bên tai nàng. Nhìn người con gái khuôn mặt đã hồng hơn mấy ngày trước không giấu được vui vẻ hạnh phúc.

- Ngươi là người của đại công chúa đúng không.

Ninh An cười lạnh nhìn Sở Mặc, một loại cảm giác kinh bỉ đến nỗi đáng ghê tởm mà nàng không muốn cảm nhận được từ nàng ấy. Sở Mặc kiềm chế không dùng sự điên cuồng của mình lấp lấy môi nàng để nàng thôi đi cái nhìn đó đối với mình. Nhưng càng không khống chế được một tay chế trụ eo nàng không cho nàng động một tay còn lại luồn vào tóc nàng khéo nàng vào một nụ hôn sâu răng môi lẫn lộn.

- Ưʍ...ưʍ..ng..ươi..

Ninh An mở to mắt kinh ngạc người này vậy mà dám thô lỗ còn hôn nàng bản thân muốn phản kháng nhưng không động được đột nhiên vật ấm nóng nham hiểm chui vào trong khoang miệng nàng khuấy đảo.

- Sở gia bọn ta chỉ chú trọng kinh doanh. Càng không muốn dính dáng tới triều đình nhưng 2/3 vũ khí đều được Sở gia bọn ta chu cấp. Hơn một nửa cửa hàng lớn nhỏ ở kinh thành đều thuộc Sở gia ta. Toàn bộ phía bắc hầu hết là sản nghiệp đồ sộ của Sở ra. Ta không việc gì phải làm những chuyện vô bổ cả.

Sở Mặc nhìn vào Ninh An nói từng câu từng chữ thốt ra đều chắc nịch. Khuôn mặt nghiêm nghị. Ninh An nghe vậy trong lòng có cảm giác tin tưởng người này tuyệt đối. Mới đầu còn tưởng người này là nam tử nhưng là một nữ nhân. Nhưng lại rất soái khí tuấn tú cũng rất đẹp mắt.

- Khụ...khụ...coi như ta đã tránh nhầm tiểu thư đây không biết tiểu thư muốn ta trả ơn thế nào.

Ninh An không dám nhìn thẳng vào mắt của Sở Mặc. Vì nàng như cảm nhận dõ từ trong ánh mắt ấy là sự ôn nhu, du͙© vọиɠ, và tràn đầy sự chiếm hữu.

- Thành thần với ta.

Sở Mặc không cần nghĩ ngợi trả lời nàng chỉ cần nàng ấy. Sở gia các nàng không thiếu gì không thiếu nhất chính là tiền. Một suy nghĩ biếи ŧɦái xuất hiện trong đầu nàng " có thể nhốt nàng trong phủ như vậy mới không có ai thấy được Ninh An của ta ". Mất tự chủ dứt câu liền liếʍ tai nàng trêu trọc.

- Không...ta đã có người trong lòng.

Ninh Yên rùng mình nghiêng cổ tránh đi, bây giờ nàng không có sức lực chỉ có thể thuận theo nàng ấy không thoát ra được vòng tay này. Nghĩ thế lại thật muốn coi mình bị ngốc lại coi người trong mộng là tướng công của mình. Không những thế con mơ thấy hai người thân mật đến xấu hổ.

Sở Mặc nghe vậy kích động bóp chặt eo nàng. Mùi hương trên cơ thể cứ phản phất trước mũi của Sở Mặc một sự điên cuồng sự ghen tuông trong đầu lóe lên 1 tia ác ý.

- Người trong lòng nàng là ai. Mấy hôm này ở đây dưỡng thương đều là ta giúp nàng lau sạch sẽ. Mỗi chỗ trên cơ thể nàng ta đều chạm qua và ghi nhớ ngay cả chỗ xấu hổ thân mật nhất ta cũng giúp nàng lau qua.

Sự ghen tuông điên cuồng làm cho Sở Mặc có suy nghĩ muốn tại thời điểm này ăn sạch nàng. Khiến nàng chỉ có thể thuộc về mình.

- Ngươi...vô sỉ.

Ninh An không làm gì được Sở Mặc thẹn quá hóa giận không ngừng chống cự. Sở Mặc sợ nàng động đến vết thương không dám mạnh tay nhưng ngoài mặt vẫn lạnh lùng nói:

- Nàng nói người trong lòng nàng là ai, nếu không ta sẽ từ chỗ này thân mật với nàng.

Buông nàng ra Sở Mặc đứng dậy cởi đi y phục bên ngoài, phía trong cũng cưởi đi nút thắt ở eo ...

- Ngươi...vô sỉ.

Trước giờ nàng chưa từng thấy ai vô sỉ như vậy cực kỳ tức giận tủi nhục. Nhưng bản thân bây giờ như cá nằm trên thớt sức lực môt chút cũng không còn. Cảm thấy mình có lỗi với tướng công.

- Ta...ta nói.

Sở Mặc thấy nàng hốt hoảng như vậy tim như bị giao dăm chúng cứ y ỷ y ỷ. Tự nhủ sẽ từ từ khiến nàng yêu mình.

- Ta đã rất lâu trong mơ của ta luôn xuất hiện một người. Nàng là tướng công trong mộng của ta. Bọn ta đã làm điều mà phu thê nào cũng làm. Ta không biết vì sao đã coi nàng là tướng công ta. Nhưng mỗi lần tỉnh dậy đều chỉ nhớ hình dáng của nàng mọi thứ liên quan đều rất mơ màng. Ta chỉ nhớ là tướng cônh họ Sở.

Sở Mặc tim đập thình thịch dộn dàng trở lại nó giống như rất giống nàng đâu trắc chắn là duyên phận.

- Nàng không nhớ trên người của tướng công nàng có gì đặc biệt không.

- Nàng có 1 cái nốt rồi son ở bả vai trái.

Sở Mặc phát điên ôm hôn nàng khi nghe nàng nói như vậy, nương tử của ta