Chương 2: Muốn Ta Sao Tướng Công

Cắn vào môi nàng lại không nỡ mà dùng vật ấm nóng mền mại khẽ lướt qua chỗ vừa cắn, Ninh An còn thân mật cọ mũi với tướng công nhà mình vờ tức giận.

- Thϊếp đã nói bao lần với Mặc là thϊếp và nàng ta chỉ là bằng hữu bình thường thôi mà.

- Nương tử... nương tử ta biết, ta biết rồi.

Sở Mặc ngây ngốc vô thức trả lời, chỉ cảm thấy đầu óc có phải có vấn đề rồi không. Bị nương tử cắn không cảm thấy đau. Mà còn vì hành động thân mật của An An đối với mình khiến bản thân dạo rực khó tả.

- Nương tử... nương tử Mặc nóng.

Sở Mặc giọng nói khàn khàn đi chống tay ý muốn đổi tư thế chủ động. Ninh An biết ý đồ của tướng công liền đè lại không cho nàng ấy động. Cúi sát xuống chóp mũi thân mật cọ, hai cánh môi khẽ chạm rồi lại rồi lại nhanh chóng rời đi.

- An An ta nóng, nóng nương tử Mặc nóng.

Sở Mặc nhìn nương tử ngay trước mặt mà không dám làm gì. Trong lòng nghĩ muốn đem lấy nàng ăn trọn, muốn nàng vì bản thân mà khóc lớn.

Ninh An thừa biết tướng công của nàng đang nghĩ gì. Nhưng nàng sẽ không bỏ qua chuyện chiều nay. Nàng còn muốn trêu chọc nàng ấy đến phát nghẹn đây.

- Tướng công muốn ta sao?

Ninh An khẽ vườn nhẹ trêu đùa bên tai Sở Mặc. Cảm nhận được hơi thở dồn dập của người phía dưới càng đắc ý hơn. Gối khẽ ma sát quanh vùng cấm của Sở Mặc, nhổm dậy yêu nghiệp nói:

- Tướng công là không muốn Thϊếp sao?

- Tại sao lại không nói gì hửm. Hay là ta vẫn chưa đủ quyến rũ được tướng công a.

Sở Mặc nhịn không nổi nữa cổ họng khô tới lợi hại, ngọ nguậy muốn lật tức ấp ủ lấy nữ nhân này. Nhưng chỉ bằng cái nhướng mày của Ninh An thì liền ngoan ngoãn nằm yên không dám động.

Biết tướng công động tình, trên môi nở nụ cười tới mê người bản thân vừa ma sát không ngừng, hai tay liền tìm đến dây yếm của chính mình, chiếc yếm cứ thế mà bị rơi xuống để lộ thứ căng tròn mền mại...

Sở Mặc bị khích thích tới đỉnh điểm, lật nữ nhân đang câu dẫn mình xuống dưới thân hôn ngấu nghiến. Hai thứ mền mại cứ dây dưa với nhau tạo ra một thứ âm thành chụt chụt khiến người ta đỏ mặt. Sợi chỉ nhỏ trắng cứ theo chiếc cổ trắng ngần của Ninh An mà trượt xuống.

- Nương tử ta muốn nàng, ta muốn nàng nàng là của Mặc. Muốn nàng... muốn... muốn.

Hơi thở dồn dập vừa ngứa ngáy cứ phả vào tai của nàng. Ninh An biết Sở Mặc bị nàng câu tới mất hồn rồi. Bộ dáng này cũng chỉ có nàng nhìn thấy và chỉ có nàng mới khiến Sở Mặc trở thành như vậy.

- Ta hỏi Mặc tại sao? Lúc ở phủ Lý gia Lý Tuân có ý muốn gả con gái hắn cho Mặc, tại sao lại ngây ra đó mà không nói gì.

Tay miết cổ nàng ấy môi khẽ chạm hờ ma sát.

- Nghĩ nương tử, nghĩ muốn bắt nạt nương tử tới phát khóc, nương tử khóc thật đáng yêu đáng yêu.

- Sở Mặc trong đầu của Mặc sao toàn nghĩ đến mấy chuyện xấu hổ này chứ.

Ninh An vừa thẹn vừa giận tướng công nàng sao biếи ŧɦái như vậy. Ban ngày ban mặt còn nghĩ chuyện xấu hổ này với nàng. Lúc trước nàng sao lại đánh giá người này sai như vậy chứ.

- Nương tử... nương tử thơm thơm quá. Mặc thơm thơm được không. Bé thỏ này cũng thật đáng yêu có phải được Mặc chăm béo hơn rồi phải không.

Bị nương tử phạt cấm dục lâu như vậy Sở Mặc nghẹn sắp hỏng, nên mới hồi tưởng lại lúc bắt nạt nương tử.