Chương 1: Ghen

Sở Mặc đứng ở bên ngoài chỉ dám thút tha thút thít hướng vào gian phòng đang sáng đèn cầu xin.

-Nương... nương tử Mặc Mặc sai rồi... nương tử không giận Mặc Mặc nữa ta sai rồi.

Trong phòng Ninh An nhìn hình bóng của nàng ấy ngoài cửa trong lòng cũng vơi đi sự khó chịu một chút. Nhưng cứ nghĩ tới bộ dáng ngơ ngác của tướng công mình lúc ấy. Nàng đã sống qua hai đời vậy mà cư nhiên lại đi ghen với một thiếu nữ mười lăm.

-Nương tử Mặc Mặc sai rồi biết lỗi rồi.

Không thấy nương tử trả lời Sở Mặc ủy khuất thật nhiều thanh âm giống như sắp khóc.

Đèn bên trong bỗng dưng tắt Sở Mặc lập tức im lặng không nháo chỉ lủi thủi tựa người vào cửa lẩm bẩm.

Bên ngoài không có tiếng động 1 chút đau lòng liền không cánh mà bay. Nếu bên nãy Sở Mặc không liên tục xin lỗi thì nàng đã có ý muốn mở cửa cho nàng ấy vào rồi. Nàng biết đêm xuống bên ngoài sẽ rất lạnh.

- Sở Mặc ngươi muốn nạp thϊếp đúng không.Bổn cung toại nguyện cho ngươi.

Ninh An rời giường ngay cả y phục cũng không có mặc thêm trên người chỉ mặc chiếc yếm đỏ, tóc để xõa chúng nằm trên đôi bờ vai trắng nõn của nàng. Càng tạo lên sự yêu nghiệp quyến rũ trong giọng nói lại thật nhiều vị dấm chua. Không kiêng kị có chút mạnh bạo mở cửa. Một thân hình cao cao đổ ập tới mùi hương bạc hà quen thuộc quẩn quanh ở đầu chóp mũi nàng. Không phòng bị kịp khiến nàng loạng choạng tưởng chường phải chịu một trận ê ẩm cả người.

* Bộp

- Nương tử nàng có bị đau đau chỗ nào không?

Rõ ràng bản thân là người nằm trên nền đất lạnh nhưng lại ân cần hỏi han nàng có bị làm sao không. Sự ghen tuông đều bay sạch đau lòng tự trách không thôi. Nàng cư nhiên nghi ngờ tình cảm tướng công dành cho nào còn giận dỗi nàng ấy.

- Nương tử sao nàng không nói gì có phải nàng đau chỗ nào phải không. Ta đi gọi mẫu thân qua xem cho nàng.

Thấy người bên dưới lo lắng cho nàng trong lòng thật ấm áp.

- Ninh An không sao ngược lại là tướng công.

Vội vã kéo tướng công đứng dậy lôi kéo nàng tới bên giường. Thấy nương tử cuối cùng cũng chịu nói chuyện Sở Mặc liền không dấu được vui vẻ nhưng nghĩ tới lúc trước nương tử bỏ mình lại Sở Mặc hốt hoảng không thôi. Nó như hình thành bóng ma lớn đối với nàng.

- Nương tử nàng không giận Mặc nữa đúng không sẽ không bỏ đi tìm ả họ Liễu kia đúng không.

Ninh An nghe tướng công mình nói vậy bỗng ngây ra 1 chút. Chợt nhớ lại lúc đó nàng có việc mới vội vàng tìm đến Liễu Sương nên không nói cho tướng công biết. Nàng ước chừng sẽ có thể hồi phủ sớm hơn. Chỉ là bỗng nhiên có vài việc ngoài ý muốn còn trùng hợp chạm mặt tướng công khiến nàng ấy hiểu lầm. Lúc đó thấy ánh mắt của tướng công nàng lúc đó khiến nàng bây giờ nghĩ lại trong tâm lại thật đau.

- Ta ... ta xin lỗi ta sẽ không làm nàng giận nữa đừng bỏ ta nương tử đừng bỏ ta.

Tướng công ngốc của nàng lại suy nghĩ linh tinh vừa đau lòng lại vừa muốn mắng một câu ngu ngốc. Đẩy nàng ngã xuống giường bản thân ngồi lên bụng của Sở Mặc không lưu tình cắn vào đôi môi của nàng ấy.