Tô phụ rất tức giận, hậu quả vô cùng nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức độ nào đây? Chính là qua trung thu mười lăm tháng tám mà chuyện thành thân của Lý Dụ vẫn vô vọng.
Cũng không phải Tô phụ từ chối thẳng thừng, dù sao với ý tứ của nữ nhi, sau này hai nhà khó tránh khỏi việc trở thành thân gia, làm chuyện tổn hại hòa khí ngược lại không tốt lắm.
Vậy nên, tuy ông đồng ý thì đồng ý nhưng vẫn không mở miệng định ngày, Tô phụ viện cớ hiện giờ trong nhà chỉ còn mình nhị nữ nhi, thật lòng ông không nỡ gả, muốn giữ lại một thời gian nữa làm lý do từ chối.
Mới hơn nửa năm mà Tô gia gả liên tiếp hai nữ nhi, chuyện này người người đều biết, người ta không nói không gả mà chỉ muốn giữ lại thêm một thời gian nữa, tình cảm cha con tha thiết như thế, Lý Dụ chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, khổ mà không nói được.
Không phải hắn chỉ “Tính kế” nho nhỏ với nhạc phụ tương lai một chút thôi sao? Nếu hắn biết cuộc đời này mình phải hao tâm lao lực để lấy một cô nương, hắn sẽ ngu đến mức tụ bôi xấu thanh danh của mình à? Làm sao hắn không biết người Tô gia nghĩ cái gì, dám nói hắn hằng đêm ngủ ở thanh lâu hoàn toàn không xứng với Tô nhị tiểu thư, hắn bị gạt bỏ không biết bao nhiêu lần rồi.
Đương nhiên những chuyện này không phải do Tô Nhược Nhị và Tô Nhược U nói, dù sao cũng là tỷ muội, chỉ cần Tô Nhược Tuyết lên tiếng giải thích thì không có vấn gì nữa, còn chỗ Tô phụ, ông không chịu nghe bất cứ lời nói nào của các nữ nhi, trực tiếp loại Lý Dụ ra khỏi danh sách nữ tế.
Đừng hỏi vì sao hắn biết được? Thời gian hắn tiếp xúc với Tô phụ không chỉ một hai lần, tuy hắn dùng thân phận là huynh đệ tốt với Bùi Hạo làm lý do biện hộ cho mình, nhưng từ đầu đến cuối Tô phụ luôn lấy lễ đối đãi hắn, hoàn toàn không hề suy nghĩ đến phương diện kia, chỉ khi đến lúc hắn dẫn ông đến Kiều Xuân Viên, ánh mắt ông nhìn hắn mới có chút thay đổi.
Bây giờ ông lại giận chuyện bị mình tính kế, nếu hắn không làm như thế thì biết đâu đã bị loại từ lâu rồi.
Tại sao lấy thê tử đến phiên hắn lại khó khăn quá vậy?
Tô Nhược Tuyết cũng không biết làm thế nào để an ủi Lý Dụ đang giận dỗi trước mặt, tuy thấy dáng vẻ của hắn trong lòng nàng rất băn khoăn, nhưng.... thật lòng nàng muốn ở nhà gần gũi với phụ thân nhiều hơn một chút.
Lý Dụ ở bên cảnh ấm ức cả buổi trời, trên khuôn mặt tuấn tú chỉ còn thiếu khắc thêm mấy chữ "Mau đến dỗ dành ta", song Tô nhị tiểu thư của hắn vẫn chỉ ngồi đó bày ra vẻ mặt áy náy, không chịu đến dỗ dành hắn, hắn không cần nàng áy náy đâu biết chưa! Nếu thật sự áy náy thì hãy thỏa mãn tâm nguyện của hắn đi, hiện tại hắn chỉ cần nàng đến dỗ dành hắn, dỗ dành hắn thôi!
Lý Dụ nhướng mày, ánh mắt hơi ác liệt, "Không phát hiện ta đang tức giận sao?"
Tô Nhược Tuyết khẽ gật đầu, chột dạ không dám đối mặt với hắn.
Lý Dụ càng cảm thấy bản thân sắp tức chết, "Biết ta giận mà nàng không biết đến dỗ ta à?!"
Tô Nhược Tuyết giật mình ngẩn ngơ một lát, ánh mắt nhìn Lý Dụ mở to hơn mấy phần.
"Nhìn cái gì mà nhìn? Rốt cuộc cũng bằng lòng nhìn ta rồi..." Mặc dù Lý Dụ tự thấy da mặt mình không mỏng, nhưng khi nói xong lời này mặt hắn cũng chịu không nổi hơi phiếm hồng, thẹn với lương tâm gì gì đó, không phải ai muốn vứt bỏ là vứt bỏ được đâu...
Bỗng nhiên Tô Nhược Tuyết nở nụ cười, giống như hoa xuân tháng ba, xinh đẹp chói mắt, làm ấm lòng người. Mặt nàng mang ý cười nhẹ nhàng đi đến trước mặt Lý Dụ, hơi hơi cúi đầu, dưới ánh mắt sâu thẳm của hắn đặt nụ hôn phớt lên khuôn mặt hơi nóng, "Còn giận không?"
Lý Dụ không khống chế được khóe môi giương cao nhưng vẫn kiêu ngạo làm mặt nghiêm, nói như đinh đóng cột, "Vẫn giận!" Sau đó không chút xấu hổ chỉ chỉ vào môi mình.
Tô Nhược Tuyết buồn cười, tính tình trẻ con như thế, làm sao có thể tưởng tượng nổi đây là Tả Đô Ngự sử oai danh vang dội đây?
Lại nhẹ nhàng hôn lên một chút, giống như hồ điệp hút mật, Tô Nhược Tuyết chỉ chạm nhẹ một cái rồi muốn rời đi, thế nhưng làm sao thoát khỏi được bông hoa ăn thịt người kia, hắn lập tức đuổi tới, không cho nàng trốn.
Được ngon ngọt, tính tình nóng nảy của Lý Dụ mới hơi hòa hoãn, có điều không đợi hắn xoa tay chuẩn bị công phá phòng tuyến của nhạc phụ tương lai một lần nữa thì ám đường truyền đến tin tức, Phụ chính vương gia bên kia xảy ra chuyện.
"Thiếu gia, bên ám đường đã phái người đi theo, người không cần quá lo lắng."
Vả lại, may là thiếu gia đã sắp xếp người của ám đường chú ý Phụ chính vương phủ, nếu không lúc này đúng là để cho Nghiễm thân vương kia đắc chí rồi, mặc dù hiện tại về mặt hình thức thì Tô tam tiểu thư đã nằm trong tay người ta rồi...
Kỳ thật chuyện này cũng không thể trách người của ám đường phản ứng chậm, dù sao họ cũng không ngờ Phụ chính vương phi tự chủ động đi vào cái bẫy của người ta, rồi lại giả vờ khiến bọn họ lơ là cảnh giác.
Sắc mặt Lý Dụ âm trầm như nước, bất kể vì lý do gì, kết quả chình là hắn không bảo vệ tốt, để có kẽ hở cho người ta chui vào.
Đột nhiên đứng dậy, Lý Dụ vừa đi vừa nói, "Người đi hướng nào?"
Triệu Vô Minh đuổi theo sát phía sau, y là người hầu cận của Lý Dụ, nói trắng ra là đối với y, không có gì quan trọng hơn an nguy của Lý Dụ, biết rõ thực lực của đối phương, lần này nhất định y không thể để thiếu gia nhà mình mạo hiểm, Triệu Vô Minh không mặc kệ hắn được.
"Thiếu gia, nếu người không yên tâm, thuộc hạ sẽ tự mình dẫn người đi theo, bây giờ người là Tả Đô Ngự sử, trong triều không thể thiếu người được đâu."
Lý Dụ hoàn toàn không thèm để ý, "Cái này cần ta phải dạy ngươi à? Tùy tiện kiếm đại một lý do là được."
"Thiếu gia..."
Lý Dụ khoát tay, khóe môi nhếch lên, "Tâm tâm đi, với tình thế ngày hôm nay, không chừng ta đi một chuyến sẽ thu được kết quả không tưởng."
Phụ chính vương gia suất lĩnh tám mươi vạn đại quân giao chiến với Man Quốc, hiện tại Đại Hạ quốc lực lượng trống rỗng, những kẽ có lòng riêng cũng rục rịch ngóc đầu, hiện tại hắn lại bị gán cho danh hiệu Tả Đô Ngự Sử, nhất cử nhất động đều nằm trong mắt người khác, hư hư thật thật, vừa chân thật vừa giả dối với thấy được lòng người.
Thấy tâm ý Lý Dụ đã quyết, Triệu Vô Minh càng nóng nảy bật thốt, "Thiếu gia, người đi rồi, bên phía Tô nhị tiểu thư phải làm thế nào bây giờ?"
Nhắc đến Tô Nhược Tuyết, bước chân nhanh như bay của Lý Dụ khựng lại một cái, chỉ là vẻn vẹn một cái hắn lại tiếp tục bước nhanh về phía trước, "Người nào lỡ miệng nói cho nàng biết, coi chừng gia về lột da hết!"
Cứ như vậy, Lý Dụ không nói thêm gì nữa phóng ra khỏi thành, ngược lại Triệu Vô Minh cũng muốn đi theo nhưng lại bị ép ở lại.
Thế là, hơn nửa tháng Lý Dụ không xuất hiện ở Lãnh Mai Các, đừng nói Tô Nhược Tuyết, ngay cả hai tiểu nha hoàn Tử Yên và Tử Oanh cũng không nén được tức giận.
"Nói mau, rốt cuộc Nhị công tử đi đâu thế."
Triệu Vô Minh nhìn hai tiểu nha hoàn một trái một phải bày ra vẻ mặt nghiêm túc, trong lòng y vừa ức chế vừa vui vẻ, thật sự y đã quen nhìn thấy thiếu gia nhà mình độc ác và âm trầm khi tức giận, so sánh hai bên, hai tiểu nha hoàn trước mắt không là gì cả. Song đồng thời y cũng có chút buồn rầu, đơn giản là vì hai tiểu nha hoàn này vô cùng kiên nhẫn, mấy ngày nay suýt chút nữa y đã bị hai người bằm ra làm nhân bánh rồi.
"Hai vị cô nương, không phải ta đã nói rồi sao? Thiếu gia ra ngoài có việc, cụ thể thì không thể tiết lộ..." Mặt Triệu Vô Minh không biểu tình trả lời trước sau như một, hơn nữa y còn cố gắng hết sức để giọng nói mình trở nên chân thành và tự nhiên, thế nhưng kết quả lại không có sức thuyết phục như trong tưởng tượng của y.
"Đã như thế, sao người hầu cận như người không đi theo?" Tử Oanh cong môi, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Nhắc đến chuyện này, Triệu Vô Minh càng vô tội hơn, mắt liếc vào trong phòng, tiếp theo nhanh chóng quay trở ra, tuy giọng nói bình tĩnh nhưng cảm xúc không ổn định lắm, "Ta chỉ làm việc theo dặn dò của thiếu gia..."
Người này! Quả thực giống như tảng đá dưới hầm cầu, vừa thối vừa cứng, bất luận các nàng hỏi như thế nào thì miệng y vẫn khóa chặt, rõ ràng là cứng mềm đều không ăn thua.
Đang lúc Tử Oanh không chịu nhận thua, chuẩn bị chất vấn tiếp thì một giọng nói từ trong phòng truyền tới, cắt đứt lời sắp nói của tiểu cô nương.
"Tử Yên Tử Oanh, để y đi vào, ta có chuyện muốn hỏi."
Tuy Tô Nhược ngồi ở trong phòng nhưng có lẽ là người tập võ, ngũ giác nhạy bén hơn người bình thường, bởi vậy cuộc đối thoại giữa bọn họ nàng cũng nghe được bảy tám phần.
Không muốn để bản thân trở nên dính người, Tô Nhược Tuyết cố gắng kiềm chế xúc động nhớ nhung hắn trong lòng. có điều không biết tại sao, nhớ nhung làm nàng càng thêm áp lực, cuối cùng không thể cứu vãn được nữa.
Mười chín ngày, khoảng cách từ lần trước gặp mặt đến nay đã mười chín ngày, Tô Nhược Tuyết không nhịn nổi nữa.
Cho hai nha hoàn lui xuống, Tô Nhược Tuyết bày ra khuôn mặt lạnh lẽo, lãnh đạm mở miệng, "Rốt cuộc thì hắn đi đâu?"
Nếu như nói thiếu gia nhà mình làm việc điên cuồng, tàn sát bừa bãi và mất khống chế khiến người ta kinh hãi, thì người trước mắt chính là quá lạnh lùng, ánh mắt của nàng, sắc mặt, tứ chi không có chỗ nào không phát ra lãnh ý, càng tức giận thì càng kiềm chế, không thể coi thường.
Do dự một lát, Triệu Vô Minh nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình, lập lại mấy lời đã nói với Tử Oanh và Tử Yên một lần nữa, tuy nhiên nếu không gián đoạn mấy lần thì càng hoàn mỹ.
Tô Nhược Tuyết lẳng lặng nhìn y, ánh mắt trong suốt quan sát kỹ càng.
Cuối cùng, ngay tại lúc Triệu Vô Minh sắp không chịu đựng nổi nữa nàng mới lên tiếng, "Ngươi nói dối." Không phải là câu hỏi mà là một câu trần thuật thẳng thừng, thản nhiên khẳng định.
Không thèm để ý đến vẻ bối rối chợt lóe lên trong mắt Triệu Vô Minh, Tô Nhược Tuyết tiếp tục nói, bên ngoài Lãnh Mai Các hộ vệ ẩn nấp tăng lên ít nhất gấp đôi, vì thế, là do có người nhắm vào Tô gia sao?"
Đầu Triệu Vô Minh đầy mồ hôi, ừm, nhất định là do thời tiết quá nóng.
"Có điều bên phía ta và phụ thân không có gì bất thường cả, vậy nói lên... Hẳn là bên phía đại tỷ hoặc là tiểu muội xảy ra chuyện, hiện giờ đại tỷ đang mang thai, từ trong ra ngoài Bùi phủ đề phòng cực kỳ nghiêm ngặt, huống chi hôm trước ta vừa đến Bùi phủ thăm tỷ ấy..."
Loại trừ đại tỷ, vì thế kết quả không cần nói cũng biết.
Tô Nhược Tuyết bỗng ý thức được, hình như cũng đã nửa tháng Tô Nhược Nhị không có liên lạc với người nhà, sắc mặt nàng đột nhiên thay đổi, "Rốt cuộc tiểu muội bị làm sao?"