Hoa Mạn Mạn quỳ gối trên đệm, lễ phép cúi đầu với lão phu nhân, sau đó hai tay dâng trà nóng lêm
“Cháu gái sắp phải gả chồng, ngày sau không thể lại phụng dưỡng ở bên người tổ mẫu nữa, thỉnh tổ mẫu có thể bảo trọng thân thể thật tốt.”
Lão phu nhân tiếp nhận chung trà, nhợt nhạt mà nhấp một ngụm.
“Về sau ngươi gả cho người khác, chính là tức phụ nhà người khá, không thể lại giống như trước kia ở trong nhà tùy hứng làm bậy như vậy. Ngươi cần phải tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, giúp chồng dạy con thật tốt, chớ có làm Trung An bá phủ chúng ta mất mặt.”
“Cháu gái ghi nhớ lời tổ mẫu dạy bảo.”
Thấy hôm nay nàng cư xử khá ngoan ngoãn, không còn nóng nảy như trước, tâm tình lão phu nhân cũng tốt hơn nhiều.
Nàng lấy ra một tờ khế ướt đất đưa qua.
“Chỉ cần là cô nương của bá phủ gia gả chồng, ta đều sẽ cho thêm một phần trang, đây là cho ngươi.”
Lão phu nhân cùng Hà thị ở điểm này là nhất trí —— chẳng sợ trong lòng không vui, trên mặt công phu cũng sẽ tận lực làm tốt, không cho người khác lấy tật xấu ra.
Hoa Mạn Mạn đưa tay tiếp nhận khế đất, lại lần nữa dập đầu tỏ vẻ cảm tạ.
Nàng biết lão phu nhân không thích mình, nên sau khi làm xong trình tự, nàng liền thức thời mà đứng dậy cáo từ.
Chờ đi ra cửa, nàng ở trong sân gặp được Hoa Khanh Khanh.
Hoa Khanh Khanh ăn mặc một chiếc váy yên hồng nhạt, tóc dài đến eo, duyên dáng yêu kiều, với nụ cười trong đôi mắt đẹp.
Trong lòng ngực nàng ôm con mèo trắng
“Nhị muội muội.”
Mèo con cũng hướng Hoa Mạn Mạn kêu to hai tiếng.
Mèo con thật đáng yêu!
Hoa Mạn Mạn muốn đưa tay đi vuốt mèo, nhưng nghĩ đến tính cách thiết lập của mình, nàng chỉ có thể đè xuống khát vọng muốn vuốt mèo, khinh thường giễu cợt nói.
“Tại sao tỷ lại ở chỗ này? Chẳng lẽ con mèo này là tỷ nuôi? Cũng thật xấu!”
Khóe miệng Hoa Khanh Khanh cong lên: “Đây là mèo tỷ nuôi, nó kêu tiểu bạch, tỷ nghe nói muội tới gặp tổ mẫu, cho nên cố ý mang theo tiểu bạch tới gặp muội. Ngày mai muội sắp xuất giá, về sau rất khó tái kiến tiểu bạch, muội muốn sờ nó hay không?”
Mèo con mở to một đôi mắt xanh biếc, bộ lông trên người tuyết trắng mềm mại, thoạt nhìn sờ rất tốt.
Móng vuốt Hoa Mạn Mạn ngo ngoe rục rịch.
Nhưng cuối cùng vẫn là lý trí chiến thắng xúc động.
“Con mèo này xấu như vậy, ta mới không thích sờ!”
Quăng xuống câu nói này, Hoa Mạn Mạn bỏ chạy.
Nàng sợ mình lại nhìn mèo con thêm một cái nữa, liền sẽ nhịn không được làm sụp đổ nhân vật được thiết lập.
Hoa Khanh Khanh nhìn bóng dáng nhị muội muội chạy đi, nhịn không được lại cười.
“Nhị muội muội thật đúng là biết giả vờ.”
Mèo trắng phát ra meo meo tế nhuyễn tiếng kêu, giống như là đang tự cấp ra câu trả lời khẳng định.
Hoa Khanh Khanh quay người lại, đã thấy lão phu nhân đang đứng ở cửa
Hiển nhiên một màn vừa rồi kia, tất cả đều bị lão phu nhân thấy được.
Hoa Khanh Khanh ôm mèo đi qua: “Tổ mẫu, con không có nói sai đâu, nhị muội muội chỉ là tính cách có chút ngượng ngùng, tâm địa kỳ thật khá tốt.”
Lão phu nhân nhớ tới bộ dáng vừa rồi Hoa Mạn Mạn ôm mèo, không khỏi nhíu mày.
“Ta nhớ rõ Mạn Mạn trước kia không thích động vật nhỏ.”
Hoa Khanh Khanh: “Đại khái là bởi vì nàng quá xấu hổ, rõ ràng trong lòng thích, trên mặt lại một hai phải làm bộ không thích, tựa như vừa rồi.”
Lão phu nhân bán tín bán nghi, thật là như vậy sao?
Nhưng bà cũng không có nghĩ nhiều, dù sao ngày mai Hoa Mạn Mạn phải gả ra ngoài, tính cách Hoa Mạn Mạn rốt cuộc như thế nào, không liên quan gì đến bà.
Người lão phu nhân quan tâm nhất, vẫn là cháu gái lớn.
“Khanh Khanh, con là đích trưởng nữ, theo lý thuyết hẳn là phải con xuất giá trước.
Nhưng hôn sự của Mạn Mạn là Đại trưởng công chúa Ninh Dương tự mình định ra, ngày cưới cũng là Chiêu Vương sắp đặt.
Chúng ta vô lực sửa đổi, chỉ có thể để con chịu thiệt thòi một chút.
Con yên tâm, tổ mẫu đã cùng Tống gia nói tốt, chỉ chờ hiếu kỳ Tống Đỉnh vừa qua, sẽ để cho hai người các con thành thân.”
Nói đến hôn sự, gương mặt Hoa Khanh Khanh không khỏi phiếm hồng, lộ ra vẻ mắt mặt xấu hổ.
“Con đều nghe tổ mẫu.”