Chương 10: Vì sao ngươi không muốn gả cho bổn vương?

Mồng ba ngày này, Hoa Mạn Mạn bị ấn ở trước bàn trang điểm vẽ nửa ngày.

Vết sưng sưng đỏ trên mặt nàng sớm đã biến mất.

Dưới sự trợ giúp của tuyết ngọc cao, da thịt trên mặt nàng trở nên so trước kia càng thêm mịn màng, trơn bóng, giống như bạch sứ thượng đẳng nhất, không có chút tỳ vết nào.

Thời điểm ma ma tới giúp nàng chải tóc, thấy da dẻ nàng như vậy, trực tiếp xua tay nói không cần nữa, nhị tiểu thư như thế này cũng đã rất hoàn mỹ.

Đợi tới lúc hoàng hôn, Hoa Mạn Mạn bái biệt cha mẹ người nhà.

Nàng dùng quạt che lại mặt, bị tam đệ bế lên, đi từng bước một ra khỏi Bá phủ, cho đến khi nàng bị đưa vào trong xe ngựa Chiêu Vương phủ phái tới.

Giữa tiếng trống hoan thiên hỉ địa, đội ngũ đưa thân mênh mông cuồn cuộn mà đi vào Chiêu Vương phủ.

Mặc dù chỉ là cưới một nhũ nhân, Chiêu Vương phủ vẫn cho Trung An bá phủ đầy đủ mặt mũi, làm trận hôn sự này vô cùng náo nhiệt.

Đại trưởng công chúa Ninh Dương thậm chí còn tự mình tới, với thân phận là tổ mẫu tiếp nhận hai vợ chồng quỳ lạy.

Đợi cho màn đêm buông xuống, mới lên đèn.

Các tân khách lục tục tan đi.

Chiêu Vương phủ quay về yên lặng.

Hoa Mạn Mạn ngồi trên chiếc giường trải chăn màu đỏ thẫm, lắc lư chiếc quạt trong tay.

Trên chiếc quạt tròn sa mỏng có màu đỏ tươi, dùng thỉ vàng thêu long phượng thể hiện điềm lành, cuối tay cầm treo một mặt dây chuyền ngọc bích khóa đồng tâm.

Cùng với nàng lay động, ngọc bích khóa đồng tâm nhẹ nhàng va chạm, phát ra tiếng vang thanh thúy

Hiện tại là đầu hạ, nhiệt độ không khí đã tương đối cao, mà thân áo cưới này cuat nàng lại tầng tầng lớp lớp, mặc ở trên người nóng đến không chịu được. Nhưng nàng không thể thoát, chỉ có thể vén làn váy lên, lộ ra hai chân thẳng tắp trắng nõn, dùng cây quạt quạt cho mình hạ nhiệt độ.

Tự Vân đi đến ngoài cửa nhìn thoáng qua, lại nhanh chóng trở về.

“Nhị tiểu thư, Vương gia tới!”

Hoa Mạn Mạn vội vàng buông làn váy, che khuất hai chân, đồng thời đem quạt che lại ở trước mặt.

Rất nhanh, tiếng xe lăn dần dần tới gần.

Quạt trong tay Hoa Mạn Mạn bị lấy đi.

Nàng ngẩng đầu, nhìn về phía nam nhân ngồi ở trên xe lăn.

Lý Tịch mặc áo gấm màu son, tóc đen được buộc cao, dùng kim quan cố định, đôi mắt dài hẹp yên lặng nhìn Hoa Mạn Mạn.

Trong cặp mắt đen nhánh đó, hình như có biển sao trời mênh mông, và một vực sâu không đáy.

Nó khiến người ta không thể nhìn thấu.

Lúc này những người khác đều đã lui ra ngoài, trong tân phòng chỉ còn lại Chiêu Vương cùng tân Hoa nhũ nhân mới qua cửa của hắn.

Gương mặt Hoa Mạn Mạn phiếm hồng, thẹn thùng mà gọi một tiếng.

“Vương gia.”

Thanh âm mềm mại, làm như chứa đầy tình ý dạt dào.

Lý Tịch xoay chiếc quạt trong tay, mặt dây chuyền ngọc bích khóa đồng tâm treo ở đầu tay cầm quạt phát ra âm thanh giòn giã.

Hắn nhìn thiếu nữ mặt diễm như đào trước mặt, không chút để ý hỏi: “Vì sao ngươi không muốn gả cho bổn vương?”

Hoa Mạn Mạn không nghĩ tới câu đầu tiên mà Lý Tịch mở miệng nói lại thẳng thắn như vậy.

Cũng may nàng đã sớm chuẩn bị lý do thoái thác.

Nàng âm thầm nhéo đùi thịt mình, đau đến mức khiến hốc mắt nàng đỏ lên, lông mi run rẩy, như thể sắp khóc bất cứ lúc nào.

“Bởi vì thϊếp thân nghe người ta nói, Vương gia là một người rất đáng sợ, trong lòng thϊếp thân sợ hãi, cho nên không dám gả.

Cho đến khi thϊếp thân chính mắt nhìn thấy thái độ của Vương gia, mới biết được đồn đãi đều là gạt người.

Vương gia không những không đáng sợ, ngược lại tuấn mỹ, ngọc thụ lâm phong, khí vũ bất phàm, đẹp cực kỳ!”

Nói xong lời cuối cùng, nàng làm như xấu hổ, đỏ mặt cúi đầu.

Lý Tịch dùng quạt nâng cằm nàng lên.

Hoa Mạn Mạn buộc phải ngẩng đầu lên lần nữa, lộ ra một đôi mắt đẹp như nước, khóe mắt vẫn đỏ tươi như hoa đào, vừa thuần khiết lại quyến rũ, đẹp đến rung động lòng người

Lý Tịch bình tĩnh nhìn đôi mắt nàng, bên tai vang lên tiếng lòng nàng——

“Chết tiệt, đùi ta đau quá! Vừa rồi khẳng định véo quá mạnh, sớm biết liền không nên dùng sức như vậy.”

Lý Tịch mặt không đổi sắc mà tiếp tục hỏi: “Trừ bỏ bề ngoài, ngươi cảm thấy bổn vương tính tình như thế nào?”

Hoa Mạn Mạn trong mắt tràn ngập sùng bái: “Vương gia tự nhiên là phẩm tính cao hoa, quang minh lỗi lạc, cơ trí thành thục, cương trực công chính, là mộtngười tốt!”

Nhưng mà trong lòng nàng lại đúng lúc nhớ tới đánh giá của Chiêu Vương trong《Cung Mưu》 ——

“Lý Tịch người này âm ngoan quỷ quyệt, âm tình bất định, có thù tất báo, gϊếŧ người không chớp mắt, là một đại ác nhân!”