Kể từ khi Lý Tịch nhận được năng lực “Đọc tâm” này, hắn có thể nghe được tiếng lòng, gần như đều đan xen lẫn tính toán, căm thù, cùng với ngờ vực.
Hắn đã quen với điều này.
Sống trong trung tâm quyền lực của Đại Chu, các loại âm mưu tính kế ắt không thể thiếu, hắn không có khả năng thoát được.
Nhưng Hoa Mạn Mạn lại trở thành một người ngoại lệ.
Nàng giống như người ngoài bước nhầm vào thế giới này, không phù hợp với suy nghĩ của mọi người xung quanh.
Nàng thật sự, quá kỳ quái.
Hoa Mạn Mạn không ngờ rằng Chiêu Vương đường hoàng thậm chí còn không cho mình chăn gối, nên nàng chỉ có thể một bên âm thầm chửi Chiêu Vương trong lòng quá keo kiệt, một bên tội nghiệp mà lùi lại cầu việc khác.
“Nếu không có đệm chăn, thì gối mềm cũng được.”
Trên giường tre là dùng cây trúc biên chế thành gối đầu.
Mùa hè ngủ rất là mát mẻ, nhưng nó đối với Hoa Mạn Mạn mà nói quá cứng, khiến đầu óc nàng đau nhức.
Nàng cảm thấy nếu tiếp tục ngủ với nó trên đầu, sợ là phần sau đầu của nàng sẽ bị biến dạng.
Lý Tịch gọi một chưởng sự ma ma tới, lệnh nàng đi đặt mua một bộ đệm giường gối đầu mới, yêu cầu chúng phải mềm mại thoải mái.
Ma ma khó hiểu, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, thành thật mà làm theo.
Rất nhanh đệm chăn gối trên giường tre đã được thay đổi một bộ mới.
Hoa Mạn Mạn ngồi lên, sờ bên trái, bóp bên phải, cảm giác rất mềm mại, nàng rất hài lòng.
Nàng nheo mắt cười: “Đa tạ Vương gia ban thưởng!”
Lý Cơ kỳ thật muốn nói nàng cũng không cần phải phiền toái như vậy, nếu nàng cảm thấy trên ghế tre không thoải mái, nàng có thể ngủ ở trên giường. giường. Dù sao thì anh cũng sẽ không đến phòng cô ngủ qua đêm mỗi ngày đâu. .
Lý Tịch kỳ thật muốn nói nàng không cần phiền toái như thế, nếu nàng cảm thấy ngủ trên giường tre không thoải mái, hoàn toàn có thể ngủ ở trên giường, dù sao hắn cũng sẽ không ngày ngày tới ở trong phòng nàng qua đêy.
Nhưng lời nói đến bên miệng cuộn lại một vòng, bị hắn nuốt trở vào.
Thôi, xem như nàng xả thân cứu hắn một mạng, hắn sẽ ngủ lại trong phòng nàng thêm mấy ngày nữa.
Cũng làm cho vương phủ trên dưới đều nhìn xem, nàng rất được hắn coi trọng, miễn cho tương lai lại có người không có mắt đi tính kế nàng.
Đêm nay Chiêu Vương vẫn ngủ lại trong phòng Hoa Mạn Mạn.
Nha hoàn ban đầu phụ trách trực đêm bị Hoa Mạn Mạn đuổi ra ngoài.
Nàng tỏ vẻ có mình hầu hạ Vương gia là đủ rồi, trong phòng không cần có người khác.
Các nha hoàn cho rằng Hoa nhũ nhân muốn làm chuyện gì đó không tả với Vương gia, một đám đều xấu hổ đến đỏ mặt, bước đi như bay nhanh.
Nhưng mà các nàng không biết chính là, giữa Hoa Mạn Mạn và Chiêu Vương chưa phát sinh chuyện gì.
Hai người ngủ riêng giường, tách biệt ranh giới rõ ràng với nhau.
Khi đang nửa tỉnh nửa mê, Hoa Mạn Mạn trong trạng thái xuất thần trở về nhiều năm trước.
Khi đó nàng mới tám tuổi, công ty của cha nàng bởi vì kinh doanh không tốt mà phá sản.
Bởi vậy cha nàng trở nên trầm cẩm, cả ngày say rượu, mỗi lần hắn uống say tính tình sẽ thay đổi, trở nên cực kỳ bạo lực và tàn nhẫn, thường xuyên đấm đá vợ và con gái.
Mẹ nàng thật sự chịu không nổi, nên đã lén bỏ trốn.
Mẹ đi rồi, nhưng Hoa Mạn Mạn lại không thể rời đi.
Ba uống say như là ma quỷ, nắm tóc nàng và đập nàng xuống đất.
Nàng vùng vẫy và khóc một cách tuyệt vọng, nhưng sức lực nhỏ bé của nàng không sánh được với một người đàn ông trưởng thành, đầu nàng đập mạnh xuống đất khiến nàng kêu lên đau đớn.
Ba ba mắng nàng là ngôi sao chổi, đổ lỗi mọi thất bại của mình cho nang.
“Nếu không phải sao chổi ngươi, công ty ta sẽ không phá sản! Ngươi chính là một tai họa! Là một sát tinh! Tất cả những người tới gần ngươi đều sẽ không có kết cục tốt! Tại sao ngươi không chết đi?!”
Giọng nói hắn cùng Nhu Uyển quận chúa chồng lên lẫn nhau.
Ngay cả biểu hiện khi nói cũng giống nhau
“Ngươi chính là một tai họa! Là một sát tinh!”
Hoa Mạn Mạn bỗng nhiên mở mắt, từ trong cơn ác mộng tỉnh lại.
Trước mặt nàng là những dãy xà vẽ đầy màu sắc hình ảnh hoa đua nở và phú quý, xung quanh yên tĩnh.
Cửa sổ đóng kín, không có ánh sáng,.trong phòng vô cùng tối tăm, không thể nhìn thấy rõ cái gì.
Nàng không biết hiện tại là mấy giờ, lại không dám lên tiếng gọi người, chỉ có thể lặng lẽ giơ tay sờ soạng đôi mắt.
Đều đã qua.
Tất cả đều đã qua.
Đừng sợ.