Chương 23: Ban thưởng

Lý Tịch cũng không thèm nhìn Trương ma ma một cái.

Sau khi Hoa Mạn Mạn bị thương, ánh mắt của hắn vẫn luôn nhìn về phía Hoa Mạn Mạn.

Hoa Mạn Mạn cho rằng hắn đang lo lắng cho mình, vội vàng nói.

“Vết thương không sâu, không có việc gì, thϊếp thân trở về chỉ cần bôi chút thuốc là được.”

Lý Tịch nhìn chằm chằm đôi mắt nàng, nghe rõ ràng tiếng thật lòng của nàng——

“A! Đau quá! Cây trâm kia cũng không biết đã khử trùng hay chưa, không biết có bị uốn ván hay không? Liệu mình có chết không huhuhu!”

Lý Tịch lạnh lùng nói: “Bổn vương không cần ngươi cứu, về sau không cần tái phạm việc ngu ngốc này nữa.”

Hoa Mạn Mạn ủy khuất khuất mà ngậm miệng lại.

Kỳ thật nàng cũng không phải người tốt, vừa rồi chỉ là do lý trí còn kịp chưa phản ứng, cơ thể đã hành động trước.

Nếu biết trước cứu người sẽ không được lời tốt đẹp, thì vừa rồi nàng không nên làm như vậy.

Hu hu hu hu, vết thương đau quá!

Lý Tịch làm lơ lời cầu xin của Trương ma ma, lạnh lùng hạ lệnh.

“Trở về.”

Bởi vì cánh tay Hoa Mạn Mạn bị thương, nên việc đẩy xe lăn đều được giao cho Trần Vọng Bắc.

Trước khi rời đi, Lý Tịch quay đầu nhìn lại hai chữ “Hải yến” trên cổng vòm lần cuối.

Lúc trước khi phụ thân viết hai chữ này, từng nghiêm túc mà nói với hắn.

"Tịch nhi, thân là thần quan, nhiệm vụ quan trọng nhất của chúng ta là trợ giúp thánh nhân, lệnh trời yên biển lặng, thiên hạ thái bình.”

Hiện giờ chữ vẫn còn, nhưng người cũng đã hóa thành một đống hài cốt.

Dịu dàng đã từng quanh quẩn trong viện, cũng đã tan thành mây khói.

……

Khi trở lại Chiêu Vương phủ, Hoa Mạn Mạn xắn ống tay áo lên, để lộ vết thương trên cánh tay.

Vết thương không sâu nhưng khá dài, chảy máu rất nhiều, da mép vết thương hơi lồi ra, trông khá đáng sợ.

Phủ y thật cẩn thận xử lý vết thương cho nàng, quấn lên băng gạc.

Tự Vân đưa phủ y đi ra ngoài, sẵn tiện đi lấy thuốc.

Hoa Mạn Mạn buông ống tay áo xuống, ngẩng đầu lên, thấy Chiêu Vương vẫn đang nhìn mình.

Nàng đứng lên: “Thϊếp thân muốn thay quần áo, Vương gia xin cứ tự nhiên.”

Lý Tịch không nhúc nhích, an tĩnh mà nhìn theo nàng đi vòng qua bình phong, tiến vào nội thất.

Xuyên thấu qua bình phong, có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của nàng.

Quần áo trên người nàng từng cái bị cởi ra, những đường cong trên cơ thể càng ngày càng rõ ràng.

Lý Tịch lại không có bao nhiêu kiều diễm tâm tư.

Lúc này trong đầu hắn tất cả đều là hình ảnh vừa rồi Hoa Mạn Mạn đã bảo vệ hắn.

Nữ nhân này rõ ràng yếu đuối, thậm chí ngay cả bản thân mình cũng chưa chắc bảo vệ tốt, lúc đó lại dám đứng ra bảo vệ hắn.

Thực sự không có sự tự nhận thức nào cả.

Đối với một kẻ ngốc như nàng, cho dù một ngày nào đó có người bán nàng, nói không chừng còn sẽ giúp người khác đếm tiền.

Hắn đối với bình phong phương hướng, thấp thấp mà mắng câu.

“Ngốc hay không ngốc……”

Hoa Mạn Mạn mặc một bộ váy sạch sẽ đi vòng qua bình phong, nàng mơ hồ nghe được Chiêu Vương nói gì, nhưng vì âm thanh quá nhỏ nên nàng không nghe rõ.

Nàng nhịn không được hỏi.

“Vương gia đang nói cái gì vậy?”

Lý Tịch ngả người ra sau, lười biếng nói: “Ngươi mặc dù rất ngu ngốc, nhưng bổn vương từ trước đến nay thưởng phạt phân minh, ngươi vừa rồi giúp bổn vương chắn một chút, muốn ban thưởng cái gì cứ việc nói.”

Hoa Mạn Mạn không ngờ tới mình vẫn có thể nhận được ban thưởng.

Nàng tự động bỏ qua lời trào phúng trước đó của Chiêu Vương, lập tức bắt đầu suy nghĩ, nên ban thưởng cái gì mới tốt?

Nàng đảo mắt, thoáng nhìn thấy chiếc giường tre bên cạnh, trong đầu lập tức nảy ra một ý tưởng.

“Vương gia, thϊếp thân muốn có một đệm chăn mềm được không? Chiếc giường tre này quá cứng, ngủ trên đó thật sự không thoải mái."

Lý Tịch thật sự không ngờ, yêu cầu của nàng lại thấp như thế.

Hắn nhìn chằm chằm vào mắt Hoa Mạn Mạn, muốn xem đây có phải là điều nàng thực sự nghĩ không? Nàng có phải muốn lấy lui làm tiến hay không, mưu đồ kiếm lợi ích lớn hơn không?

Nhưng mà hắn nhìn nàng chằm chằm nửa ngày, cũng không thể nghe thấy được bất kỳ suy nghĩ gì trong lòng nàng.

Nàng thật sự chỉ là muốn một chiếc chăn đệm mà thôi.

Hoa Mạn Mạn thấy hắn không hé răng, không khỏi lo lắng.

“Chẳng lẽ không thể sao?”