Chương 118: Trở thành vai ác của ánh trăng 10

Hòa Vi đương nhiên biết “Bao dưỡng” có ý nghĩa gì.

Bản thân cô cũng không phải tiểu bạch thỏ đơn thuần vô tri, huống chi mấy chữ “Bao dưỡng”, “Quy tắc ngầm” này đối với bọn họ, những người trong vòng luẩn quẩn này mà nói cũng không tính là xa lạ, nó còn thường xuyên đi kèm với mấy từ như “Tiểu tam”, “Tình nhân” những từ ngữ không phù hợp với giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội, không cần nghĩ cũng biết không phải từ ngữ tốt lành gì.

Vừa rồi Hòa Vi đơn thuần là lanh mồm lanh miệng, phản xạ hình cung còn chưa đi xong liền buột miệng thốt ra trước, lúc này suy nghĩ lại, cô liền cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.

Xác thật là quá không thích hợp——

Vừa rồi giống như cô không cẩn thận đã tự hạ thấp chính mình.

Sau khi Hòa Vi phản ứng lại, nhất thời không biết nên nói tiếp như thế nào, đặc biệt là khi Yến Hoài nói nốt nửa câu sau, máu trong toàn thân cô lập tức dâng lên, bên tai “Ong” một tiếng, lần này cô không hề nghĩ ngợi, lập tức treo điện thoại.

Quanh người nhanh chóng khôi phục sự yên tĩnh, Hòa Vi đứng trên ban công, gió đêm mùa xuân vẫn mang theo lạnh lẽo như cũ, nhưng nhiệt độ ở bên tai cô lại rất cao, hơn nữa luồng khô nóng kia thậm chí còn có xu thế lan tràn ra toàn thân.

Vừa rồi Yến Hoài gọi cô “Bảo bối”, bằng một giọng điệu tự nhiên lưu luyến vô cùng.

Thậm chí Hòa Vi còn hoài nghi anh ở thời điểm cô không biết đã gọi cô như thế không biết bao nhiêu lần.

Rốt cuộc dựa theo lời nói lúc trước của hệ thống, anh vì muốn giữ cô ở lại, mà chấp nhận tiêu phí nhiều cổ phần như vậy.

Biết một người đàn ông bởi vì thích mà muốn ngủ với cô, hoặc chỉ đơn giản vì du͙© vọиɠ mà muốn ngủ với cô, hoàn toàn là hai loại cảm giác hoàn toàn khác nhau.

Đáp án nào đó đang kêu gào miêu tả sinh động trong lòng Hòa Vi, kéo theo nhịp tim đập nhanh hơn không ít, cô thở dài, không dám tiếp tục tưởng tượng nữa, kéo cửa phòng ra và vào phòng.

Trên giường lớn, Trừng Trừng đang ngủ say.

Sắc cam của ánh đèn ngủ bên cạnh đang bao phủ trên người bé, phản chiếu lên gương mặt núng nính thịt lại nhu hòa ngoan ngoãn.

Bánh bao nhỏ nhắm mắt lại, lông mi rất dài, độ cong cũng thật xinh đẹp, miệng nhỏ bé, nhìn thế nào cũng đều thấy giống Yến Hoài nhiều hơn.

…Cũng không biết tại sao anh không nhìn ra được.

Hòa Vi thở dài, cô duỗi tay nhẹ nhàng sờ lên gương mặt nhỏ của Trừng Trừng, sau đó tắt đèn bàn, tay chân nhẹ nhàng chui vào ổ chăn từ phía bên kia giường.

Mà bên kia, Quan Hải Uyển.

Điện thoại ngắt được vài giây, Yến Hoài mới lấy điện thoại từ bên tai xuống.

Anh mới xã giao xong về nhà được vài phút, quần áo sạch sẽ gọn gàng, tuy rằng uống không ít rượu, nhưng vừa rồi vẫn mặt không đổi sắc mà nhận điện thoại.

Tuy nhiên hiện tại đã khác, hô hấp anh dồn dập, duỗi tay nới lỏng cà vạt, sau đó mở mấy cúc áo sơ mi.

Cổ họng nóng lên, sau đó theo mạch máu một đường xuống phía dưới.

Yến Hoài nghĩ thầm, may mắn vừa rồi Hòa Vi ngắt điện thoại.

Bằng không hiện tại khả năng anh sẽ càng khó chịu hơn.

Yến Hoài đã sớm biết phương thức liên hệ của Hòa Vi, thậm chí anh còn đoán được hôm nay Hòa Vi sẽ gọi điện thoại cho anh.

Tâm tư của anh đối với Hòa Vi không hề che dấu, chỉ cần một đôi mắt tinh ý, cơ bản là có thể nhìn ra chút manh mối.

Từ trước đến nay Hòa Vi vẫn luôn thông minh, lại không phải loại người có thể nghẹn vấn đề này ở trong lòng, cho nên khó tránh khỏi sẽ muốn biết tại sao lại thế này, chẳng qua Yến Hoài không nghĩ tới chính là, vừa bắt đầu cô liền hỏi có phải anh muốn bao dưỡng cô hay không.

Bao dưỡng được hình dung đơn giản bằng một từ, anh đưa tiền, Hòa Vi đưa người.

Nhưng hiện thực sao có thể dễ dàng như vậy, Yến Hoài không nghĩ biến Hòa Vi trở thành là một vật phẩm để giao dịch, cho dù người ở bên cạnh cũng không đủ.

Anh muốn, là tâm Hòa Vi.

Trước kia thời điểm Hòa Vi và Yến Thần ở bên nhau, anh không có cơ hội xuống tay.

Sau thật vất vả mới chờ được ngày hai người chia tay, Hòa Vi lại ra nước ngoài, mà Hoa Ảnh cũng xảy ra vấn đề không nhỏ về tài chính, anh thật sự không thể phân tâm đi tìm cô.

Không có tinh lực, cũng không có tư bản.

Điều anh muốn làm chính là ở bên cạnh Hòa Vi, cho cô một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc, mà không phải bắt cô phải trải qua những ngày tháng cực khổ cùng mình.

Cô gái nhỏ nũng nịu như vậy, anh luyến tiếc để cô phải chịu khổ.

Vốn dĩ nếu đặt ở mấy năm trước, Yến Hoài cũng không có khả năng chỉ sau vài lần gặp mặt liền đề cập đến chuyện kết hôn, nhưng hiện tại không giống.

Tuy rằng nói đàn ông ba mươi mốt chi hoa, lấy tuổi tác của anh xem ra đây cũng một thời điểm đẹp, nhưng anh không thể chờ đợi thêm nữa.

Tưởng tượng đến Hòa Vi khả năng bởi vì đứa bé mà cùng Yến Thần nối lại tình xưa, anh liền cảm thấy mình không thể tiếp tục chờ đợi.

Anh nghiêm túc suy nghĩ việc cưới Hòa Vi về nhà.

Tuy nhiên thực hiển nhiên, Hòa Vi không tin tưởng anh.

Yến Hoài cởϊ áσ sơ mi ra, trước khi tiến vào phòng tắm tắm rửa, anh đã gửi tin nhắn cho Hòa Vi.

-

Hòa Vi cả đêm nằm mộng.

Trong mộng cô và Yến Hoài dây dưa trong một căn phòng rất lớn, thật sự như như lời hệ thống nói ngày đó, từ mặt đất đến trên giường, lại đến phòng tắm cùng ban công, địa điểm không đếm được mà thay đổi mấy lần, thậm chí Hòa Vi còn không nhớ được biểu tình của Yến Hoài, điều duy nhất cô nhớ rõ ràng chính là anh ở bên tai cô gọi từng tiếng “Bảo bối”.

Đáng sợ nhất chính là, cô giống như bị giấc mộng này yểm bùa rồi, như thế nào cũng không thể tỉnh lại được.

Mãi cho đến 7 giờ sáng, Hòa Vi bị Trình Nặc đánh thức.

Vừa mở mắt liền thấy, một lớn một nhỏ đang ở mép giường nhìn cô, Hòa Vi bị hoảng sợ, theo phản xạ có điều kiện mà rụt người về phía đầu giường, “Hai người đang làm gì?”

Trình Nặc còn muốn hỏi cô đang làm gì đấy!

Cô ấy nhìn chằm chằm Hòa Vi vài giây, nhìn từ đầu đến chân, ánh mắt như muốn lập tức xốc chăn trên người cô lên, trắng ra lại trần trụi: “Có phải cậu gặp ác mộng hay không?”

“…Cái gì?”

“Vừa rồi Trừng Trừng đi ra ngoài gọi tớ nói trông cậu rất không thoải mái, miệng còn luôn kêu ‘Đừng’… Nhưng đến khi tớ tiến vào, cậu lại không nói mớ nữa.”

“…”

Hòa Vi sờ trán và hướng ánh mắt ra xa.

Đều nói phụ nữ ba mươi như sói, bốn mươi như hổ, tuy rằng tuổi tâm lý của cô còn kém xa, tuy nhiên có thể là do sinh lý bắt đầu đến gần độ tuổi đó, cho nên cô mới gặp phải mộng xuân.

Hòa Vi xốc chăn lên, mặt không đỏ tâm không nhảy mà trả lời một câu: “Lúc trước đạo diễn Tưởng không phải từng quay một bộ phim kinh dị sao… Tối hôm qua tớ vừa xem cái kia.”

“Chỉ có như vậy?”

“Bằng không cậu nghĩ sao?”

“Được rồi,” rõ ràng Trình Nặc đối với đáp án này thực thất vọng, “Tớ còn tưởng rằng cậu mơ thấy cảnh 18+.”

“…”

Bởi vì sự kiện 18+ lần này, Hòa Vi chỉ cần không có việc gì, buổi tối liền không dám ngủ trước 10 giờ.

Cô sợ mình lại mơ thấy hình ảnh không tốt đẹp một lần nữa, mỗi lần ngủ đều phải ôm Trừng Trừng ngủ.

Có thể là do trẻ con quá thuần khiết, đem những hình ảnh không thuần khiết gột rửa một lần, cuối cùng Hòa Vi cũng có thể ngủ ngon một thời gian.

Bộ phim mới của đạo diễn Tưởng vào trung tuần tháng tư bắt đầu quay, Hòa Vi lấy thân phận nữ chính, ngày 13 chính thức gia nhập đoàn phim.

Buổi tối ngày 14 có một bữa tiệc khởi động máy, số người tham gia không ít, trừ bỏ đạo diễn cùng các diễn viên, còn có mấy nhà đầu tư lớn.

Bởi vì bộ phim còn chưa chính thức quay, nên vài ngày trước khi khởi động, về cơ bản không có sự kiện lớn nào dành cho các diễn viên.

Tới ngày 14, Hòa Vi vô cùng quý trọng coi như đó là ngày tự do người cuối cùng của cô, lôi kéo Trình Nặc đi dạo phố nửa ngày.

Bữa tiệc khởi động máy bắt đầu lúc 6 giờ rưỡi, sau khi hai người dạo phố xong, đúng 6 giờ Trình Nặc đưa người đến địa điểm tổ chức bữa tiệc.

Hòa Vi và Trừng Trừng ngồi ở hàng ghế sau, nghe thấy thanh âm nhắc nhở của Trình Nặc ở phía trước, xoay mặt sang một bên, chờ Trừng Trừng hôn liền ba cái lên mặt cô xong, cô mới không yên tâm mà dặn dò bé: “Trừng Trừng phải nghe lời dì Nặc Nặc nha.”

“Biết rồi ~ mommy mau đi đi ~ tốt nhất tìm con một người ba rồi hãy trở về!”

Phía trước, Trình Nặc suýt nữa thì bị nghẹn nước miếng, hữu kinh vô hiểm mà ho khan vài tiếng.

Khóe miệng Hòa Vi cũng cứng đờ.

Bánh bao nhỏ, lại muốn quản chuyện của cô.

Hòa Vi nhéo cái mũi Trừng Trừng, sau đó lại nhìn về Trình Nặc phía trước, “Nặc Nặc, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tớ.”

“Đã biết đã biết, mau vào đi thôi.”

Dù sao cũng là bữa tiệc khởi động máy, mọi người trong đoàn phim bao gồm đạo diễn các diễn viên cũng đều là lần đầu tiên chính thức gặp mặt, tóm lại đến muộn là không tốt, Hòa Vi không tiếp tục nói nhảm, mở cửa xe xuống xe.

Đi ra ngoài không quá vài bước, thanh âm mềm mại phía sau liền truyền đến, “Mommy, di động!”

Lúc này Hòa Vi mới phát hiện hai tay mình trống trơn, di động quên mang xuống, vội vàng quay trở lại.

Trước khi xuống xe là cô không yên tâm về con trai, sau khi xuống xe liền biến thành con trai không tin cô, Trừng Trừng đem điện thoại đưa qua, sau đó cho vỗ cổ tay áo sơmi, ngữ khí như một tiểu đại nhân nói: “Thích ném đồ vật như vậy, về sau phải làm sao bây giờ nha…”

“…”

Hòa Vi dở khóc dở cười mà suy nghĩ, Yến Hoài khi còn nhỏ có phải cũng như này hay không, rõ ràng mới chỉ vài tuổi, còn làm bộ ông cụ non quản đông quản tây.

Nếu thật sự như vậy, kia ngoài ý muốn còn có điểm… Đáng yêu.

Bởi vì hôm nay số người tham gia bữa tiệc khởi động máy không ít, cho nên phòng riêng cực kỳ rộng.

Thời điểm Hòa Vi đẩy cửa đi vào, người bên trong đã đến không sai biệt lắm.

Tưởng Tùng thấy cô tiến vào, lập tức nhiệt tình tiếp đón cô đi qua, kéo cô đến bên cạnh và giới thiệu một lần cho những người khác.

Hòa Vi chú ý tới người đàn ông ngồi ở một bên trên sô pha, anh an an tĩnh tĩnh, không nói lời nào, cũng không uống rượu, chỉ nhẹ nhàng nâng mắt, nhưng cảm giác tồn tại thập phần mạnh mẽ.

Tưởng Tùng vừa giới thiệu xong, nữ diễn viên bên cạnh liền tò mò hỏi một câu: “Ai, thời điểm tôi tiến vào, nhìn thấy một cậu bé đưa di động cho cô, đó là cô…”

Nữ diễn viên này chưa chắc đã tồn tại tâm ác ý đối cô, rốt cuộc ở trong cái vòng luẩn quẩn này, thời điểm nhàm chán mỗi người đều thích bát quái.

Chẳng qua nó không giống như tin đồn thông thường, hôm nay Hòa Vi trở thành đối tượng bị bát quái.

Cô cười cười, cũng không kiêng dè đề tài này, hào phóng đáp: “Con trai tôi.”

“Oa,” lập tức có người há to miệng, “Cô kết hôn rồi sao?”

Hòa Vi cười không nói.

Loại phản ứng này đồng nghĩa với việc cam chịu, mấy diễn viên bên cạnh tiếp tục hàn huyên thêm vài câu về chủ đề này, rồi lại nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác.

Hòa Vi không nói quá nhiều, tuy nhiên ngẫu nhiên vẫn là sẽ đáp lại mấy câu.

Đạo diễn Tưởng là người chính trực, nếu có mặt ông trong bữa tiệc khởi động máy, thì sẽ không bao giờ xuất hiện loại tình huống không đứng đắn, ở đây mười mấy người trên cơ bản đều là nam nữ tách ra—— đàn ông nói về công việc và đầu tư, phụ nữ thì nói về những tin đồn và diễn xuất.

Không khí khá hài hòa, ngoại trừ việc cách vài phút sẽ có một ánh mắt chiếu thẳng lại đây.

Tầm mắt người đàn ông thâm trầm, nhìn qua thực an tĩnh, nhưng lại cực kỳ có tính xâm lược.

Hòa Vi không phải ngày đầu tiên quen biết Yến Hoài, biết loại ánh mắt này của anh có ý nghĩa gì, cô cố ý tránh khỏi tầm mắt anh, toàn bộ quá trình cô không dám giương mắt, thậm chí không dám quay đầu nhìn anh, tỏ vẻ hết sức chăm chú nói chuyện cùng mấy nữ diễn viên.

Cũng không biết ai là người đầu tiên nhắc tới Trừng Trừng, đề tài nói chuyện phía sau lại không chịu khống chế mà xoay trở về.

“Vi Vi, bạn nhỏ nhà cô bao lớn rồi a?”

“Ba tuổi.”

“Gọi là gì a?”

Khóe mắt Hòa Vi cong cong, “Trừng Trừng.”

“Tên đi học cũng gọi là Trừng Trừng sao?”

Hòa Vi đè thấp thanh âm chút, “Tên đi học gọi Hoà Yến.”

“Oa, là Yến nào a?”

“Ngày an yến.”

Năng lực liên tưởng của phụ nữ luôn xếp thứ nhất, rất nhanh chóng liền có người nhìn ra manh mối, “Tớ đoán chồng của Vi Vi cùng một họ với Yến tổng.”

Không nói câu này còn tốt, lời này vừa ra tới, trong nháy mắt nháy mắt Hòa Vi liền cảm thấy ánh mắt đang dừng ở trên người mình càng ngày càng nặng nề, như một ngọn lửa, không khỏi phân trần mà đốt cháy.

Hòa Vi nghĩ thầm, hiểu lầm lớn rồi.

Hiểu lầm thật sự lớn.

Yến Hoài đối với đêm đó cùng Hòa Vi không hề ấn tượng, anh chỉ biết Hòa Vi là bạn gái cũ Yến Thần, sinh hoạt cá nhân của cô lại đơn giản sạch sẽ, đứa trẻ ngoại trừ của Yến Thần, cũng không thể là của người khác.

Tưởng tượng như vậy, dù sao anh cũng đều cảm thấy hụt hẫng.

Vốn dĩ Yến Hoài đã cưỡng ép mình không được nghĩ đến việc này, nhưng sau khi bị người liên tiếp nhắc tới, hoàn toàn không thèm để ý là không có khả năng, anh thở dài một hơi, ấn đường nhăn lại, rót một ly Brandy uống một hơi cạn sạch.

Hết ly thứ nhất, ngay sau đó lại đến ly thứ hai.

Tuần hoàn lặp lại, tới thời điểm kết thúc bữa tiệc, Yến Hoài cũng không biết mình đã uống nhiều hay ít, anh chỉ cảm thấy toàn thân khô nóng, rất không thoải mái.

Thân thể không thoải mái, trong lòng càng không thoải mái.

Một bữa cơm tràn đầy tâm sự, mãi cho đến hơn 10 giờ mới kết thúc.

Thời điểm tài xế Tiểu Ngô gọi điện thoại tới đây, Yến Hoài đang ngồi nghe một nhà đầu tư khác vuốt mông ngựa, anh nghe vào tai này ra tai kia, một câu cũng không nghe vào.

Cho đến khi trước mặt có người không dấu vết mà đi qua, Yến Hoài mới nâng mắt, anh đưa mắt nhìn người đã bước ra ngoài được vài bước rồi, trầm giọng mở miệng gọi cô: “Hòa Vi.”

Bước chân Hòa Vi hơi dừng, làm bộ không nghe thấy, vừa muốn tiếp tục đi về phía trước, cái người vốn chỉ lo vuốt mông ngựa kia đã gọi cô ở lại: “Ai ai ai, Hòa Vi gọi cô đó… Mau tới đây!”

“…”

Bữa tiệc mới vừa kết thúc, người trong phòng không tính là quá ít, Hòa Vi sợ bị những người khác chú ý tới, lần này không dám làm bộ không nghe thấy, lui lại mấy bước: “Yến tổng, Lý tổng.”

Lúc này Yến Hoài vẫn đang ngồi ghế trên, anh nâng mặt nhìn cô, đôi mắt hẹp dài hơi híp lại, độ cong ngả ngớn câu người, Hòa Vi rũ mắt, sau đó đem tầm mắt đặt trên người vừa gọi cô Lý tổng, “Lý tổng, ngài gọi tôi có chuyện gì a?”

Lý tổng lập tức quay đầu nhìn, “Yến tổng, chuyện gì a?”

Tầm mắt Yến Hoài chưa hề di dời, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Hòa Vi, “Tôi đưa em trở về.”

Lý tổng lặp lại: “Yến tổng muốn đưa cô về…”

Lời nói còn chưa nói xong, ông ta bỗng chốc dừng lại.

Lý tổng tuy rằng cũng uống không ít rượu, nhưng đầu vẫn là có thể suy nghĩ cong vẹo.

Ví dụ như ông nhớ rõ Hòa Vi có con trai, cho nên Yến tổng là muốn làm gì… Mơ ước dìu dắt già trẻ phụ nữ có chồng sao?

Lý tổng bị ý tưởng này làm cho sợ tới mức giật mình một cái, không dám nói tiếp.

Hòa Vi véo ngón tay của mình, “Không cần Yến tổng, tôi tự mình…”

Yến Hoài đứng dậy, chân người đàn ông rất dài, sau khi đứng lên thì cao hơn cô không ít, khí thế cũng mạnh mẽ hơn vừa rồi không phải một chút, anh nghiêng đầu nhìn cô, ngữ khí chân thật đáng tin: “Tôi đưa em về.”

“…”

Hòa Vi vẫn muốn cự tuyệt, nhưng dù có xảy ra hay không, nhưng hệ thống lại cứ ở thời điểm này mà nhắc nhở nói: “Ký chủ, cô không thể cự tuyệt nha!”

“Thậm chí tôi còn không có quyền từ chối sao?”

“Theo lý mà nói, chính là cái dạng này.”

Hòa Vi không phục: “Vạn nhất anh ta có mưu đồ gây rối với tôi thì làm sao bây giờ?”

“Ký chủ, cái này thì cô nói không đúng rồi,” hệ thống nói: “Không phải vạn nhất, anh ta chính là đối với cô có mưu đồ gây rối nha.”

“…”

“Ký chủ cô yên tâm đi, anh ta uống say, phương diện kia không được, không có biện pháp say rượu làm loạn.”

“…”

Hòa Vi còn muốn lý luận với nó thêm vài câu, kết quả còn chưa kịp mở miệng, lại đột nhiên bị người nắm cổ tay túm đi ra ngoài.

Mùi rượu trên người Yến Hoài không nhẹ, nhưng việc này giống như không tạo nên ảnh hưởng gì với anh, khi anh đi bộ không nhìn kỹ thậm chí sẽ nhìn không ra chỗ nào dị thường.

Bước chân người đàn ông rất lớn, Hòa Vi chạy chậm mới có thể đuổi kịp, mặc dù hôm nay cô mang giày đế bằng, nhưng chạy theo mấy mét vẫn cảm thấy có chút mệt, cô rụt tay trở về: “Chậm một chút… Tôi theo không kịp.”

Giọng cô nhỏ, nhưng Yến Hoài lại nghe được vô cùng rõ ràng.

Anh bước chân chậm lại, khóe miệng đột nhiên không hề có dấu hiệu mà cong lên.

Cuối cùng Hòa Vi cũng có thể đuổi kịp bước chân anh, cô ôm ngực thở dốc, “Yến tổng…”

Lời nói còn chưa hoàn chỉnh, cô đã bị lôi kéo ra khỏi hội sở.

Cánh cửa đóng lại sau lưng cô, Yến Hoài xoay người, hơi cúi người xuống nhìn cô vài giây, giơ tay dùng ngón trỏ nhẹ nhàng đặt lên môi dưới của cô: “Đừng nói chuyện.”

Thanh âm của anh tựa hồ mang theo một loại ma lực, Hòa Vi thật đúng là không dám nói chuyện, ngoan ngoãn để mặc anh nắm tay, cho đến khi anh kéo cửa xe ra đẩy cô lên ghế sau.

Hòa Vi cùng người đang ngồi trên ghế lái là Tiểu Ngô liếc mắt nhìn nhau một cái, cậu ta hướng cô gật gật đầu, “Hòa tiểu thư.”

“…Chào cậu.”

Cửa xe bên trái bị mở ra, ngay sau đó Yến Hoài ngồi lên.

Tiểu Ngô rõ ràng đã quen chịu áp bách, tuy rằng tò mò, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, sau khi chào Yến Hoài liền hỏi: “Yến tổng, trở lại Quan Hải Uyển sao?”

Yến Hoài dựa lưng vào ghế, anh nhắm mắt lại, tựa hồ là mệt mỏi, thanh âm thả cực nhẹ: “Ừ.”

Hòa Vi không nói chuyện.

Yến Hoài uống say, nhưng cô thì không say, cho nên đưa ông về nhà nghỉ ngơi trước cũng là điều đương nhiên.

Hòa Vi không quá để ở trong lòng, lấy di động ra nhắn tin cho Trình Nặc: 【 Nặc Nặc, giờ tớ sẽ trở về. 】

【 Được, chú ý an toàn. 】

【 Trừng Trừng ngủ chưa a? 】

【 Đã sớm ngủ rồi, cậu mang chìa khóa không, nếu không tớ đi đón cậu. 】

【 Không cần, đoàn phim có người đưa tớ trở về. 】

Lúc này Trình Nặc mới yên lòng, cô ấy cho rằng bữa tiệc vẫn chưa kết thúc, lại dặn dò vài câu bảo cô uống ít rượu thôi.

Hòa Vi nhất nhất đồng ý, nói chuyện cùng Trình Nặc xong, cô mới nghiêng đầu nhìn thoáng qua bên cạnh.

Lúc này Yến Hoài đang nhắm mắt, lông mi anh rất dài, bên ngoài đèn đường nhanh chóng lướt qua, ánh đèn mờ nhạt chiếu lên mí mắt anh tạo thành hình bóng ở phía dưới.

Lúc này anh sạch sẽ lại dịu dàng, càng giống Trừng Trừng.

Hòa Vi liếʍ môi dưới và hướng ánh mắt ra xa.

Tiểu Ngô lái xe rất nhanh và ổn định, không đến mười lăm phút, liền dừng xe ở bên ngoài biệt thự Quan Hải Uyển, cậu ta nhỏ giọng mở miệng: “Yến tổng, đến rồi.”

Yến Hoài không động tĩnh.

Tiểu Ngô cất cao âm lượng thêm chút: “Yến tổng.”

Vẫn không có động tĩnh gì.

Hòa Vi nhìn Tiểu Ngô vì sốt ruột mà quăng cho mình một ánh mắt nhờ vả, cô hiểu ý duỗi tay chọc một chút lên cánh tay Yến Hoài: “Yến tổng…”

Mới vừa đυ.ng tới anh, người đàn ông đột nhiên mở mắt ra, giây tiếp theo, Hòa Vi còn chưa kịp phản ứng, đã bị anh ôm lấy rồi áp lên cửa xe.

Tiểu Ngô: “…”

Cậu ta muốn bỏ xe chạy trốn, nhưng ông chủ không lên tiếng, cậu ta lại thật sự không dám đi, chỉ có thể kéo tấm ngăn màu đen ngăn cách phía trước và phía sau xuống.

Hô hấp Hòa Vi có chút dồn dập, cô nhẹ nuốt ngụm nước miếng, sau đó nghe thấy Yến Hoài hỏi: “Đứa bé là của ai, hử?”

Cứ như vậy vài giây, Hòa Vi còn tưởng rằng Yến Hoài sẽ nhớ ra cái gì, kinh ngạc quá độ thiếu chút nữa cắn vào đầu lưỡi, tuy nhiên trái ngược với tưởng tượng, hệ thống không nhắc nhở cô vấn đề này, chắc hẳn là không xuất hiện trục trặc, cô hít sâu mấy hơi, lại nghe thấy thanh âm nặng nề của người đàn ông, lần này so với vừa rồi thì thấp hơn mấy độ: “Đứa bé của người khác phải không, bảo bối?”

“…”

Vị đại ca này, ánh mắt không tốt là bệnh a.

Ngay cả Trình Nặc còn nhìn ra được Trừng Trừng giống ai, cố tình bản nhân đương sự cho dù như thế nào cũng nhìn không ra.

Hòa Vi không biết giải thích như thế nào, thậm chí chưa nghĩ ra có nên giải thích hay không, còn chưa rối rắm xong, người đè ở trên người cô đột nhiên không nói chuyện nữa.

Quanh hơi thở đều anh đều là mùi rượu trên người, hô hấp người đàn ông đã dần dần vững vàng—— ngủ rồi.

Hòa Vi: “…”

Ý trời như thế, Hòa Vi ho nhẹ một tiếng: “Tiểu Ngô đồng học… Yến tổng của cậu ngủ rồi.”

-

Sau khi Yến Hoài say rượu tỉnh lại, đầu có chút đau.

Bên ngoài mặt trời đã sớm dâng lên, nhìn dáng vẻ thời gian cũng không còn sớm, Yến Hoài đứng dậy đi toilet rửa mặt, thời điểm trở ra, anh nhận được điện thoại của Trình Diễm.

Ngữ khí của đối phương cực kỳ khắc chế, nhưng ẩn ẩn vẫn có thể nghe ra chút kích động: “A Hoài, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

Yến Hoài duỗi tay đè lên huyệt thái dương, ngữ khí không tốt cũng không xấu: “Nói.”

“Cậu có muốn biết đứa bé nhà Hòa Vi là của ai hay không?”

“Không muốn biết.”

Trình Diễm nóng lòng muốn thử: “Thật sự không muốn biết sao?”

Yến Hoài mặt không biểu tình: “Có chuyện mau nói.”

Trình Diễm biết anh không đủ kiên nhẫn, cũng không tiếp tục nói bậy bạ nữa, khụ một tiếng tiến thẳng vào chủ đề nói: “Là của cậu.”

“…”

Yến Hoài trầm mặc không nói.

“Ai, thật sự của cậu.”

Trình Diễm sợ rằng mình nói anh sẽ không tin, “Tôi nhắn tin WeChat cho cậu.”

Mới vừa nói xong, không đến hai giây, “Đô” một tiếng, đầu kia đã ngắt điện thoại.

Yến Hoài cảm thấy khả năng mình uống quá nhiều rượu, cho đến khi cắt đứt điện thoại, anh cũng không hiểu rõ ràng ý tứ trong lời nói Trình Diễm.

Anh lại đi toilet dùng nước lạnh rửa mặt, thời điểm trở ra click mở WeChat, Trình Diễm quả nhiên đã gửi mấy tấm ảnh lại đây.

Yến Hoài click mở, xem từng tấm một, lông mày cũng nhíu lại từng chút một.

Trình Diễm: 【 Xem hiểu không người anh em? 】

Yến Hoài: 【? 】

【 Xét nghiệm ADN hàng thật giá thật. 】

Yến Hoài: 【 Làm ở đâu? 】

【 Đi bệnh viện nhờ người làm. 】

Trình Diễm muốn có được tóc của hai người và các vật phẩm khác để xét nghiệm ADN là chuyện đơn giản, tuy rằng không có sự đồng ý từ đương sự thì bệnh viện sẽ không cho giám định, tuy nhiên Trình Diễm có tiền, mạng lưới quan hệ lại phức tạp, cho nên có thể dễ như trở bàn tay mà đưa đi giám định.

Ngày hôm qua liền có kết quả, nhưng mà Trình Diễm không yên tâm, lại cùng người bạn kia xác nhận thêm mấy lần, buổi sáng hôm nay mới đem tin tức này nói cho Yến Hoài.

Đầu kia Trình Diễm thấy Yến Hoài nửa ngày không nói chuyện, không yên tâm mà hỏi một câu: 【 A Hoài, cậu sẽ không cao hứng mà ngất đi rồi chứ? 】

Yến Hoài: 【 Câm miệng. 】

Nói không cao hứng là không có khả năng, tuy nhiên hiện tại việc anh cần làm nhất là, là bình tĩnh.

Bằng không nói không chừng, hiện tại anh có thể sẽ gọi Hòa Vi ra, sau đó làm mấy hành vi cầm thú với cô.

Trình Diễm: 【 Chỉ là nói trở về, cậu và Hòa Vi lên giường khi nào vậy? 】

Yến Hoài: 【 Không nhớ rõ. 】

Không hề ấn tượng.

Trình Diễm lại hỏi: 【 Say rượu làm loạn? 】

Yến Hoài cảm thấy không giống, nhưng trừ bỏ lý do này, anh thật sự không nghĩ ra lý do nào khác để giải thích cho điều này.

Trình Diễm: 【 Không phải là Hòa Vi tìm người lấy tϊиɧ ŧяùиɠ của cậu, sau đó…】

Yến Hoài: 【 ? 】

Trình Diễm: 【 Nếu thật sự như vậy, cô ấy đối với cậu là yêu đến sâu sắc. 】

Yêu đến sâu sắc… cô ấy?

Yến Hoài vẫn cảm thấy lý do “Say rượu làm loạn” càng đáng tin cậy hơn.

Ban đầu, đứa bé không phải của anh, anh không có ý định để Hòa Vi chạy trốn; hiện tại nếu đứa bé là của anh, cô lại càng đừng nghĩ đến việc ở bên người khác.

Yến Hoài tắt khung chat cùng Trình Diễm, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên.

-

Hòa Vi hoạt động cùng đoàn phim một cách gió êm sóng lặng trong hai tuần.

Trong thời gian hai tuần này, cô một lần cũng chưa nhìn thấy Yến Hoài.

Mỗi lần muốn hỏi Trình Nặc vài câu, lời nói tới bên miệng rồi, lại bị cô nuốt trở vào.

Kỳ thật Hòa Vi không quá rõ ràng tâm lý chính mình, rốt cuộc chỉ đơn giản bởi vì Yến Hoài là cha của con trai cô cô mới chú ý nhiều hơn một chút, hay là do một lý do nào khác.

Vấn đề này làm cô bối rối mất vài ngày, cho đến hai tuần sau, Hòa Vi mới vừa diễn xong và ra khỏi phim trường, liền thấy được một chiếc xe hơi màu đen giống như đã từng quen biết.

Xe màu đen không ít, Bentley ở loại địa phương như Đồng Thành này cũng rất nhiều, nhưng Hòa Vi chỉ liếc mắt một cái là có thể nhìn ra chiếc xe kia không giống những chiếc xe bình thường khác.

Là xe của Yến Hoài.

Khoảng cách giữa Hòa Vi và chiếc xe kia còn khoảng bảy tám mét, cô liền dừng chân, không tiếp tục đi về phía trước nữa.

Ban đầu, cô vốn muốn đến bên đường gọi xe, nhưng cô tạm thời thay đổi ý định, chuẩn bị ra phía trước giao lộ cản xe taxi, kết quả vừa đi ra ngoài chưa được mấy mét, chiếc xe phía sau liền chạy theo.

Cửa sổ xe chủ lái hạ xuống, Tiểu Ngô ở trong xe gọi cô: “Hòa tiểu thư, Yến tổng muốn đưa cô về nhà.”

Hòa Vi vuốt vuốt tóc, che khuất non nửa khuôn mặt, làm bộ như bọn họ nhận sai người, không nói chuyện cũng không quay đầu lại.

Tiểu Ngô vẫn đang lái xe đi theo cô, vừa đi theo còn không quên nhắc mãi: “Hòa tiểu thư, cô lên xe đi… Yến tổng nói nếu cô không lên xe liền trừ tiền lương của tôi.”

“…”

Hòa Vi từ trong túi xách rút ra hai trăm tệ, đưa vào từ cửa sổ đang mở.

Tiểu Ngô: “…”

Vẻ mặt cậu ta đau khổ, từ kính chiếu hậu cậu đưa mắt nhìn người đàn ông phía sau: “Yến tổng, Hòa tiểu thư không chịu lên xe a…”

Yến Hoài không nhìn cậu ta, anh hạ cửa sổ xe xuống, nghiêng mắt nhìn về phía người con gái ngoài cửa sổ, một kích mất mạng: “Lên xe, chúng ta nói chuyện đứa bé.”

Hòa Vi: “…”

Trong lòng cô “Lộp bộp” một chút, biểu tình trên mặt sắp không giữ được.

“Tự mình lên xe, hay là tôi ôm em lên?”

Hòa Vi thở dài, cô không muốn bị người khác vây xem, sau khi hít sâu mấy hơi, cô mới vòng sang một bên cửa khác, kéo cửa và lên xe.

Ở hàng ghế sau hai người ai cũng không mở miệng, tựa hồ như đều kiêng kị bóng đèn phía trước.

Tiểu Ngô cảm thấy mình vừa nghe được chuyện không nên nghe, thì lại càng không dám thở mạnh, toàn bộ quá trình đều bình ổn hô hấp mà chạy xe đến Quan Hải Uyển.

Hòa Vi cũng hơi thả nhẹ hô hấp, cô cảm thấy Yến Hoài đã biết gì đó, trước tiên hỏi hệ thống một câu: “Có phải anh ấy đã nhớ ra cái gì rồi hay không?”

“Không, không có nha!”

Vì thế Hòa Vi lại nhắn tin WeChat hỏi Trình Nặc: 【 Nặc Nặc, cậu cẩn thận ngẫm lại, có phải cậu nói chuyện lỡ miệng hay không? 】

Trình Nặc nhanh chóng trả lời, 【 Chuyện gì? 】

【 Ví dụ như Trừng Trừng……】

【 Yên tâm đi, tớ không nói với anh Yến Hoài đâu. 】

Vài giây sau, Trình Nặc: 【 Nhưng mà anh tớ đã sớm phát hiện Trừng Trừng giống anh Yến Hoài, cho nên anh ấy đã nói với anh Yến Hoài chưa thì tớ không xác định. 】

“…”

Hòa Vi xác định, tám phần là chuyện tốt của Trình Diễm.

Ngón tay cô nắm chặt, nghe thấy người đàn ông bên cạnh mở miệng, là nói với Tiểu Ngô ở phí trước: “Cậu xuống xe trước đi.”

Tiểu Ngô như được đại xá, vội vàng mở cửa xuống xe, cậu ta chạy trốn rất nhanh, mới qua vài giây mà đã cách chiếc xe này hơn mười mét.

Hòa Vi nắm chặt di động, mở miệng trước: “Yến tổng, anh có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi.”

Yến Hoài liếc nhìn cô một cái, không nói chuyện, trực tiếp mở cửa xuống xe.

Hòa Vi cho rằng anh muốn vào trong nhà nói chuyện, cô cũng mở cửa xe định xuống xe, người nọ đã dọc theo đuôi xe từ một sườn khác vòng lại đây, động tác anh rất mau, đè lại bả vai Hòa Vi và đẩy người trở lại trong xe, hoàn toàn không cho cô thời gian phản ứng, nụ hôn mang theo ý trừng phạt cực kỳ nặng nề đã rơi xuống.

Hòa Vi tránh né chậm, bị anh áp trên ghế, hô hấp của cô không thuận, cánh môi bị nghiền qua thật mạnh, có chút ngứa còn có chút tê.

Nụ hôn này kéo dài không lâu, sau vài giây, môi Yến Hoài từ khóe miệng cô dời đi, nhẹ nhàng hôn lên vành tai cô: “Chúng ta có phải đã làm hay không?”

Toàn thân Hòa Vi cứng đờ.

Những hình ảnh đó trong nháy mắt như dời non lấp biển mà kéo về trong đầu cô, Hòa Vi cắn môi dưới, không tiếp tục lảng tránh vấn đề này: “Tôi có thể coi như chuyện không hề phát sinh…”

“Tôi không thể.”

Ngón tay Hòa Vi dùng sức, móng tay bấu chặt da ghế, thanh âm có chút mềm còn có chút run: “Yến Hoài…”

Vốn dĩ cô cho rằng mình sẽ bài xích loại cảm giác này, nhưng khi thật sự được anh ôm ở trong ngực, cô không chỉ không muốn né tránh, ngược lại còn rất muốn ôm lấy anh.

Yến Hoài hơi nghiêng đầu, lấy di động ra gọi điện thoại.

Hòa Vi không nhìn thấy anh gọi điện thoại cho ai, chỉ có thể nghe được hai tiếng “Đô đô”, đầu kia ấn nghe, thanh âm Trình Nặc truyền tới: “Anh Yến Hoài?”

“Đưa điện thoại cho Trừng Trừng.”

Trình Nặc đoán được cái gì, vội vàng vào phòng Hòa Vi.

Trừng Trừng đang đứng trước gương, đùa nghịch với kiểu tóc cùng quần áo mới, bé sửa sang lại chiếc nơ con bướm phía dưới cổ áo, một bên chỉnh một bên cứ nhắc mãi: “Quá đẹp trai, tại sao mình lại đẹp trai như vậy?”

Trình Nặc: “…”

Cô không lên tiếng mà đem điện thoại gác bên tai Trừng Trừng, nhỏ giọng nói: “Trừng Trừng, chào chú một tiếng.”

Trừng Trừng đáng yêu nói: “Chào chú.”

Đầu này điện thoại, khóe miệng Yến Hoài cong lên, “Có muốn em gái không?”

Đôi mắt Hòa Vi trợn to, sau đó vô cùng rõ ràng nghe thấy Trừng Trừng lảnh lót một tiếng “Muốn!”

……

Cô phản ứng lại, vừa muốn đẩy Yến Hoài ra, đối phương liền cúp điện thoại, anh cúi đầu, chôn ở cần cổ cô hít sâu một hơi, “Bảo bối, nghe thấy sao?”

Hòa Vi: “Anh đừng xằng bậy a…”

“Anh không xằng bậy.”

Tay Yến Hoài xác thật không xằng bậy, nhưng miệng đã bắt đầu đốt lửa khắp nơi, môi anh có chút lạnh, nhưng hô hấp lại cực nóng, nó dừng lại trên cần cổ cô, tạo nên một trận tê dại ngứa ngáy.

Toàn bộ sức lực của Hòa Vi như bị rút đi, bàn tay đẩy anh trở nên mềm như bông, cô hít hít cái mũi: “Tôi phải về nhà…”

Bên tai cô, người đàn ông nhẹ nhàng cười một tiếng, “Được.”

“Anh đi ra ngoài.”

“Em gái của con trai đâu.”

“…”

Vòng đi vòng lại, đề tài lại xoay trở về.

Hòa Vi vừa muốn nhấc chân đá anh, kết quả mới vừa nâng lên lại bị anh ngăn chặn: “Bảo bối…”

Thanh âm Yến Hoài rất thấp, âm cuối cực nhẹ, lỗ tai Hòa Vi tê dại, theo bản năng liền “Vâng.” một tiếng.

“Anh sẽ đối xử tốt với em.”

Nụ hôn của Yến Hoài di chuyển từ tai, kéo dài đến khóe miệng, tinh tế mà hôn lên môi cô, thanh âm có chút mơ hồ: “Cả đời đều đối tốt với em.”

Hòa Vi: “…”

Được rồi.

Cô nhận thua.