Chương 117: Trở thành vai phản diện của ánh trăng 9

Hòa Vi cùng nguyên chủ không giống nhau, cô thật lòng coi Trình Nặc là bạn bè.

Huống chi Trình Nặc lại luôn đối xử với cô không tồi, trong mấy năm ở nước ngoài mặc dù Hòa Vi không có ấn tượng lắm, nhưng cũng có thể nhìn ra Trình Nặc vẫn hỏi han nguyên chủ một cách ân cần, nếu lời nói dối không ảnh hưởng đến toàn cục thì sẽ bỏ qua, loại việc lớn này cho dù lừa được cô ấy thì lương tâm Hòa Vi cũng không yên.

Mà lời nói thật cô lại thật sự không biết nên nói như thế nào, cho nên dứt khoát trầm mặc.

Trình Nặc đương nhiên hiểu rõ, vừa thấy cô trở nên an tĩnh, trong nháy mắt liền đoán được 7 8 phần.

2 3 phần không đoán được, đó chính là đối tượng “Tình một đêm” của Hòa Vi.

Trong lòng đã chọn được một người, nhưng lại không quá xác định.

Trình Nặc vì tránh cho lát nữa khi mình nghe được chân tướng sự việc, quá mức khϊếp sợ sẽ xảy ra tai nạn giao thông, vội vàng dừng xe tại ven đường, cô quay đầu, vừa muốn dò hỏi Hòa Vi, lại thấy bánh bao nhỏ trong ngực đang ngủ ngon lành liền đè thấp thanh âm xuống “Ai u bảo bối, cậu sao lại thế này a?”

Hòa Vi giơ tay sờ lỗ tai, có chút không biết nói từ đâu.

Trình Nặc suy đoán nói: “Say rượu làm loạn?”

Trong đầu cô đã tưởng tượng ra cảnh Hòa Vi sau khi bị người đàn ông xấu xa kia cắm sừng thì đau lòng muốn chết nên đêm khuya mới mượn rượu làm loạn, chẳng qua điều duy nhất cô không hiểu chính là——

“Nhưng tại sao cậu lại cùng Yến…”

Nói được một nửa, Trình Nặc đột nhiên dừng lại.

Nhưng thật ra Hòa Vi đã nghe ra từ “Yến” ở phía sau, cô lập tức ngẩng đầu, bởi vì đây là động tác theo bản năng, vì thế cảm xúc nơi đáy mắt cô cũng chưa kịp che dấu bất cứ thứ gì, đó là sự kinh ngạc cùng xấu hổ khi bị người nhìn thấu không sót thứ gì.

Lần này Trình Nặc đã hoàn toàn xác định, trong chớp mắt sắc mặt cô cứng lại, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Cho nên cậu và anh Yến Hoài… cái kia?”

Ánh mắt Hòa Vi lảng tránh, hơi hơi run lên, “Ừ.,” một tiếng.

“À, ồ——”

Trình Nặc khoa trương mà che miệng, “Vậy Trừng Trừng…”

Hòa Vi gật đầu.

Trong nháy mắt Trình Nặc phảng phất như phát hiện một bí mật khủng khϊếp, thậm chí cô khϊếp sợ tới mức quên mình đang định nói cái gì, sau hơn nửa phút cô mới đè ép được sóng gió mãnh liệt trong nội tâm, rồi lại tự trấn mình trấn định: “Vi Vi, cậu tính làm sao bây giờ?”

“Cái gì làm sao bây giờ?”

So sánh với lúc trước, Hòa Vi đã bình tĩnh hơn nhiều, sự xấu hổ chỉ dừng lại vài giây, sắc mặt cô nhanh chóng khôi phục như thường.

“Cậu tính nói cho anh Yến Hoài sao?”

Hòa Vi lắc đầu, “Không tính.”

“Vậy cậu định tiếp tục che giấu?”

“Tạm thời không muốn cho anh ấy biết.”

Cho anh biết thì thế nào, cũng chỉ thêm một tầng ràng buộc giữa hai người.

Hòa Vi cúi đầu nhìn con trai trong ngực, vươn ngón tay ra chạm vào chóp mũi bé, đột nhiên lại nghĩ tới hơn mười phút trước Yến Hoài nói “Muốn cưới cô”.

Mấy năm qua đi, rõ ràng anh thẳng thắn hơn lúc trước rất nhiều, tuy rằng cảm xúc vẫn không lộ ra ngoài như cũ, nhưng cũng không thích cất giấu, trước mắt thoảng qua gương mặt người đàn ông kia, nhịp tim giống như đột nhiên nhanh hơn chút.

Hòa Vi cảm thấy không thể tưởng tượng được, cong môi cười khẽ, “Nặc Nặc, cậu đừng nói cho Yến Hoài biết chuyện này.”

Vừa nghe thấy Hòa Vi nhắc nhở như vậy, Trình Nặc gật đầu, mới nhớ tới hỏi: “Đúng rồi Vi Vi, vì sao anh Yến Hoài lại làm mấy chuyện khó hiểu vậy?”

Bởi vì anh bị hệ thống mạnh mẽ xóa bỏ ký ức, song Hòa Vi đương nhiên không có khả năng nói như vậy, khụ một tiếng cô thuận miệng nói: “Ngày đó anh ấy uống say.”

“Ai, lúc trước hình như có người nói đàn ông sau khi uống say không làm loạn được gì a… Quả nhiên là lừa mấy cô gái nhỏ.”

Hòa Vi: “…”

Cô tiếp không được những lời này, quyết đoán xoay đầu nhìn ra cửa sổ xe, yên lặng thưởng thức cảnh đêm ngoài cửa sổ.

-

Sau khi Hòa Vi xuyên vào 《 Cô vợ thế thân của tổng tài》, điều kiện sinh hoạt rõ ràng tốt hơn không ít so với quyển ngược nữ chính lúc trước, không chỉ có một bà mẹ với sự nghiệp thành công, hơn nữa có thể là do đã từng sinh con, nên dáng người cũng tốt hơn lúc trước, vẫn là eo thon chân dài, những đường cong trên cơ thể rõ ràng quyến rũ hơn rất nhiều.

Từ Dục ở trong hỗn giới giải trí và giới thời trang, cho nên quen biết không ít đạo diễn nổi tiếng, trước khi Hòa Vi về nước, bà đã tự đề cử con gái mình cho mấy đạo diễn có quen biết.

Hòa Vi ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, đã thêm WeChat và tiến hành chào hỏi với mấy đạo diễn đó.

Tên tuổi của mấy đạo diễn này đều được nâng lên nhờ các tác phẩm nổi tiếng ở liên hoan phim quốc tế, trước khi Hòa Vi kết bạn với bọn họ đã lên mạng tìm hiểu về họ một chút.

Tổng cộng bốn người, thì có 3 người giành giải Kim Tượng bộ phim xuất sắc nhất

Còn một người còn lại, có đến ba lần nhận được giải bộ phim xuất sắc nhất, chính là đại danh đỉnh đỉnh Tưởng Tùng.

Đạo diễn này lúc trước Hòa Vi đã từng nghe nói qua, phong bình không tồi, thời điểm làm việc tuy rằng ít khi nói cười, nhưng là sau màn ảnh lại đặc biệt hòa ái.

Nói chuyện ngắn ngủn mấy câu, Hòa Vi đã nhìn ra.

Bởi vì cô quy quy củ củ, nhưng đối phương từ lúc bắt đầu nói chuyện liền tự gửi cho cô các gói biểu cảm.

Càng trùng hợp hơn chính là, Hòa Vi cảm thấy khả năng mình hợp tác cùng Tưởng Tùng là lớn nhất, bởi vì trong bốn người, chỉ có mình ông ấy thích sử dụng diễn viên mới.

Ông không quan tâm quá khứ và danh tiếng của diễn viên, chỉ cần có kỹ thuật diễn tốt liền không thành vấn đề.

Mà những người khác, nói chuyện cũng chỉ xem mặt mũi Từ Dục mà nói muốn dìu dắt cô.

Quả nhiên, sau một hồi giao lưu, chỉ có một mình Tưởng Tùng bảo cô đến thử vai.

Bộ phim này của đạo diễn Tưởng được chuẩn bị suốt mấy năm nay, kịch bản là đã sớm viết xong, nhưng bởi vì không chịu dùng diễn viên mà nhà đầu tư chỉ định khiến cho kinh phí không đủ, ông mất tới hai ba năm mới kéo đủ nhà tài trợ chuẩn bị tốt về mặt tài chính, ngay cả thời gian quay phim cũng bị kéo dài tới hiện tại, bởi vì diễn viên xảy ra vấn đề nên phải thay đổi mấy lần.

Vai mà Hòa Vi muốn thử đó là vai nữ số 1.

Trên cơ bản có thể xem như cô không hề có kinh nghiệm gì, nhưng thật ra quảng cáo lại chụp không ít, tuy nhiên giáo thật thương thật ra trận cô một lần cũng chưa từng có.

Nói không khẩn trương là không có khả năng, Hòa Vi làm tốt công tác chuẩn bị, mới dám lên chiến trường.

Người đến thử vai không ít, Hòa Vi xếp gần cuối, thời điểm kết thúc đã tới chạng vạng rồi.

Mới từ phòng hóa trang thay quần áo xong, vừa bước ra cửa, Tưởng Tùng liền gọi cô lại, “Tiểu Hòa, cô lại đây một chút.”

Người bên này cơ bản đã đi không sai biệt lắm, địa điểm thử vai rộng như vậy cứ an an tĩnh tĩnh, lời đạo diễn Tưởng nói cô chỉ nghe được loáng thoáng, có một ý tưởng xấu xa như “Quy tắc ngầm” nào đó vang lên trong đầu Hòa Vi vài giây, cô không dám đứng quá gần ông, đi vài bước liền dừng lại, “Đạo diễn Tưởng.”

Cô rất lễ phép mà chào hỏi.

Tưởng Tùng liếc mắt đánh giá cô một cái, “Cô quen Yến Hoài sao?”

“…”

Hòa Vi bị ông hỏi cho sửng sốt, mới phản ứng trì độn mà gật đầu: “Biết ạ.”

Tưởng Tùng nhìn ánh mắt cô trong nháy mắt liền thay đổi, nhưng nó lại không giống loại khinh thường và dò xét, chỉ là nhiều thêm vài phần ái muội, ông liên thanh nhắc mãi mấy câu như “Trách không được”, “Số tiền đầu tư của Hoa Ảnh tăng gấp đôi.”

“…A?”

Hòa Vi càng ngốc.

Tưởng Tùng: “Tôi hỏi Yến Hoài tại sao lại thế này, cô đoán anh ta nói như thế nào?”

“…Nói như thế nào ạ?”

Tưởng Tùng ho khan một tiếng, giống như muốn nói gì đó, nhưng lại cảm thấy không thỏa đáng, lời nói tới bên miệng rồi lại đổi thành một câu khác: “Cô vẫn nên tự mình đi hỏi anh ta đi.”

Hòa Vi: “…”

Tưởng Tùng sau khi gợi lên hứng thú của người khác, lại không chịu nói rõ, hành vi này quả thực là lưu manh.

Hòa Vi ép mình đem lực chú ý dời đi, buổi tối về nhà lúc sau khi kể chuyện xưa cho Trừng Trừng, chờ bé ngủ say, lực chú ý của cô lại hoàn toàn quay trở về——

Cô thập phần muốn biết Yến Hoài nói gì.

Hòa Vi rối rắm hơn nửa tiếng đồng hồ, cô thật sự tò mò, trong lòng như có một con mèo nhỏ không đau không ngứa mà cào cô, càng đè nén thì cô lại càng cảm thấy ngứa ngáy, cô cảm thấy mình có thể là có vấn đề rồi, động tác trên tay nhanh hơn phản xạ hình cung của não bộ, chờ cô phản ứng lại, thì điện thoại đã kết nối ra ngoài.

Bên tai truyền tới tiếng “Đô đô”, mà tay cô vẫn đang cầm danh thϊếp lần trước Yến Hoài cho cô.

Hòa Vi cũng không biết như thế nào, tim đập như nổi trống, thậm chí từng tiếng “Đô” dường như trùng với nhịp tim của cô, cô gần như theo bản năng mà lấy điện thoại từ bên tai xuống, vừa muốn ngắt cuộc gọi, người bên kia liền ấn nghe.

Một phút không nhiều lắm, một phút không ít.

Hòa Vi nghe thấy thanh âm người đàn ông truyền tới, “Alo?”

“…”

Hòa Vi ở trong suy nghĩ có nên tắt máy hay không rối rắm hai giây, cuối cùng vẫn lựa chọn vế sau, cô muốn hỏi rõ ràng, hít sâu một hơi nói: “Yến tổng, tôi là Hòa Vi.”

Đầu kia an tĩnh vài giây, sau đó truyền đến một tiếng “Ừ.” trầm thấp.

“Đạo diễn Tưởng nói khoản đầu tư của Hoa Ảnh tăng gấp đôi…” Hòa Vi cũng không rảnh lo vấn đề có tự luyến hay không, trực tiếp hỏi luôn “Là bởi vì tôi sao?”

Yến Hoài cũng không né tránh vấn đề này, thậm chí anh không biện giải, “Ừ.”

“Yến tổng, anh có ý gì,” Hòa Vi hơi dừng, “Muốn bao dưỡng tôi sao?”

Giọng nam trong điện thoại đột nhiên không có động tĩnh.

Non nửa phút, cô mới nghe thấy Yến Hoài hỏi: “Hòa Vi, em biết bao dưỡng có ý nghĩa gì sao?”

Không đợi cô trả lời, người đàn ông lại thấp giọng nói tiếp một câu: “Bảo bối, bao dưỡng là muốn bồi ngủ.”