Chương 5: Lời Mời

Đường Lê nhìn bộ dáng Phó Tắc Đình trong lòng kỳ thật đã lạnh đi một mảng lớn. Hắn thậm chí còn không nhớ cô ấy. Bất quá cũng tốt.

Trên mặt nàng không có biến hóa gì, đã ôn hòa mang theo vài phần ý cười, ánh mắt trong suốt nhìn nam nhân trên chủ vị.

Phó Thanh Dương ở một bên sớm đã sợ tới mức có chút đổ mồ hôi, lập tức chuyển đề tài,

"Các ngươi đều đang nói cái gì đó." - Phó Thanh Dương mặt lạnh lùng, hùng hùng hổ hổ mở miệng, lại kéo Đường Lê một chút để cho nàng ngồi xuống ghế.

Sườn xám cong phác họa thắt lưng, Đường Lê khom lưng ngồi xuống.

"Cửu gia." - Cửa ở vị trí phía sau từ bên ngoài đẩy ra, Chu Thành vào cửa, khom lưng cung kính bám vào bên tai Phó Tắc Đình nói một câu gì đó.

Phó Tắc Đình nghiêng đầu nghe xong, trên gương mặt anh tuấn lạnh lẽo không có cảm xúc gì, ừ một tiếng, đứng dậy kéo ghế định đi.

"Chú ơi?"

"Cửu gia?"

Người trên bàn hơi có chút sững sờ.

Đường Lê cũng ngửa đầu nhìn về phía hắn.

Phó Tắc Đình giơ tay lên, giọng điệu nhàn nhạt: "Có việc xử lý. "

Hắn xoay người đẩy ghế rời đi, khí tức lạnh của Đàn Hương cũng tiêu tán theo.



Người vừa đi, không khí trong phòng lập tức buông lỏng.

Phó Thanh Dương dựa vào ngồi trên ghế, cúi đầu mắng một câu tục tĩu, rót một chén rượu.

Đường Lê lại ánh mắt nhìn vị trí cửa, cắn cắn môi cũng bỗng nhiên xách túi lên đứng dậy,

"Phó tiên sinh, trường học tạm thời có chút việc, tôi đi trước."

Nàng nói xong không đợi Phó Thanh Dương nói chuyện, rất nhanh đứng dậy rời đi.

" Đường Lê! " - Phó Thanh Dương còn chưa kịp phản ứng, người bên cạnh đã không còn tung tích. Hắn lập tức đuổi theo, thân ảnh Đường Lê đã biến mất ở cuối hành lang, cước bộ cực kỳ vội vàng.

Vị trí bồn hoa nhỏ dưới lầu, cửa xe Cayenne màu đen đóng lại, vừa mới chuẩn bị lái đi, bỗng nhiên phía sau truyền đến giọng nữ thanh lệ dịu dàng.

" Phó tiên sinh! "

Phó Tắc Đình giương mắt nhìn ra ngoài từ gương chiếu hậu xe.

Bóng đêm mờ mịt, mưa phùn còn chưa tiêu tán, cô gái dưới ánh đèn ven đường một thân sườn xám màu đỏ nhạt, mái tóc đen nhánh mềm mại buông xuống hai bên, ngũ quan xinh đẹp tựa như nữ yêu rơi vào phàm trần.

"Cửu gia?" - Vị trí phía trước tài xế thì thầm hỏi ý kiến.

Phó Tắc Đình trong tay chơi phật châu, thần sắc thản nhiên, đuôi lông mày đen nhánh sắc bén giương lên, làm ra vài phần hứng thú, lạnh nhạt nói: "Dừng xe lại. "

Đường Lê chạy rất gấp, may mắn xe còn chưa đi, cô khom lưng đi đến bên cửa sổ xe, đưa tay gõ cửa sổ xe.



Cửa sổ xe thủy tinh chậm rãi kéo xuống, bàn tay trắng lạnh rõ ràng từ bên trong lộ ra, chuỗi hạt màu đen quấn quanh ngón tay thon dài, ban đêm có vẻ có chút dục sắc trêu người.

Phó Tắc Đình đặt tay lên cửa sổ xe, cúi đầu nhìn cô gái ngoài cửa sổ xe, ngũ quan lạnh lùng tuấn mỹ lãnh dục sắc bén, ánh mắt không có nhiệt độ gì, chỉ lẳng lặng nhìn cô: "Có việc?"

Ánh mắt người đàn ông giống như một tấm lưới dày đặc, gần như bao phủ toàn bộ cô, tim Đường Lê ổn định, ngước mắt nhìn lên đôi mắt đen hẹp dài thâm thúy kia, cong khóe môi:

"Chú út, có thể tiễn cháu một đoạn đường không?"

Mưa rơi xuống vai cô gái , mọi vật im lặng.

Trong vòng nửa phút Phó Tắc Đình không nói gì, chung quanh yên tĩnh chỉ có thanh âm vuốt ve châu xâu.

Đường Lê có thể cảm giác được tầm mắt đen áp đặt của nam nhân rơi vào trên người mình . Cô cố gắng hết sức để giữ cho mình trông không có gì khác thường.

Một phụ nữ trẻ đuổi theo xe của người đàn ông vào ban đêm và chủ động yêu cầu cho cô ấy đi một chuyến. Đây là ý nghĩa của lời mời không thể rõ ràng hơn. Và chỉ năm phút trước, cô đã gọi là chú út với tư cách là bạn gái của cháu trai mình.

Đường Lê cảm thấy xác suất lớn của mình là sẽ bị cự tuyệt. Cũng đúng, Phó Tắc Đình loại người này cô không nên lựa chọn dùng phương thức này tiếp cận anh.

Ngay khi cô nắm chặt lòng bàn tay chuẩn bị buông tha.

"Yo-" - một tiếng vang nhẹ, cửa ghế sau xe mở ra.

Phó Tắc Đình ngồi ở vị trí ghế sau xe, xương ngón tay gảy xoay chuỗi hạt màu đen, con ngươi sắc bén đen kịt ở trong xe không thấy rõ cảm xúc, nhấc mí mắt nhìn lướt qua Đường Lê một cái, lạnh nhạt nói:

"Lên xe."