Chương 4

"Thế nào? Ngươi có thích cô ấy không? " - Phó Tắc Đình nhìn bộ dạng thất hồn lạc phách của cháu trai, bưng chén trà lên, thản nhiên mở miệng.

Phó Thanh Dương sắc mặt có chút không được tự nhiên: "Cũng bình thường, chính là bộ dạng rất đẹp, bất quá ông nội cùng ba cháu đều không thích lắm, muốn mang đến cho chú xem một chút..." - Hắn nói đến cuối cùng thanh âm càng ngày càng thấp.

Phó Tắc Đình hiểu ý của hắn ta , khóe môi giật giật, tràn ra một tiếng ý tứ ý vị không rõ.

"Rầm rầm——" - Cửa phòng riêng mở ra.

Đường Lê thay quần áo xong đi vào.

Sườn xám màu xanh trên người đã được thay đổi, thay đổi một bộ sườn xám màu đỏ nhạt, bên vạt áo có hoa văn rất nhỏ, mái tóc dài đen nhánh vốn buộc lên cũng tản xuống, cả người giống như là mỹ nhân nhàn tĩnh từ trong bức tranh thủy mặc đi ra, xinh đẹp khiến lòng người chậm lại nín thở.

Phòng riêng một mảnh yên tĩnh, mấy người trên bàn nhất thời đều ngây ngốc, rất rõ ràng có thể nghe thấy tiếng hít thở phập phồng.

Người ở đây đã gặp qua rất nhiều mỹ nhân, mỹ nhân mặc sườn xám cũng đếm không xuể.

Nhưng giống như Đường Lê có thể đem một thân sườn xám mặc sinh sắc sinh hương, khiến người ta không dời được mắt... Đây là lần đầu tiên.

Phó Thanh Dương cũng sửng sốt một chút, cho dù đã biết Đường Lê rất đẹp, nhưng vẫn bị lác mắt, sau khi phản ứng lại lập tức đi đến bên cạnh ngăn trở cô, lạnh giọng thấp giọng mắng : "Ai bảo ngươi đem tóc tán xuống? "

Đường Lê như chưa từng nghe thấy, cằm trắng nõn tinh xảo khẽ nâng lên, tầm mắt dừng trên người nam nhân ngồi trên ghế chính, chủ động hướng Phó Tắc Đình mở miệng,

"Cám ơn chú út, sườn xám rất đẹp."

Phó Tắc Đình thần sắc lãnh đạm, đường nét sườn mặt rõ ràng thẳng tắp, chỉ nhấc mí mắt lên rất nhạt nhìn cô một cái, tầm mắt cũng không dừng lại nhiều, nhàn nhạt ừ một tiếng, tiếp tục chơi phật châu trong tay. Dường như, không có hứng thú với điều này.

"Đường tiểu thư họ Đường?" - Ngược lại trên bàn có người bỗng nhiên mở miệng.

Phó Thanh Dương nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ không tốt, vừa chuẩn bị mở miệng cắt ngang.



Đường Lê ở một bên không câu được lại chủ động mở miệng: " Ừm..... Đường Lê ...Đường Lê trong tuyết. "

Nàng cắn chữ nói rõ ràng, bộ dáng hào phóng thản nhiên, tầm mắt không chút kiêng dè nghênh đón nam nhân trên chủ vị.

Người hỏi kinh hãi, người bên cạnh nhịn không được mở miệng,

"Đường Lê? Ngươi không phải chính là vị Côn Khúc Tiểu Lạc Thần Đường gia kia chứ? "

"Đừng nói là thật . đúng là giống."

"Từ lúc vào cửa tôi đã phát hiện, thật giống a."

Mấy người trên bàn trò chuyện, ánh mắt đều nhìn chằm chằm Đường Lê.

Năm đó mười sáu tuổi bằng vào một điệu múa Côn Khúc Thủy Tụ nổi danh Đường gia tiểu Lạc Thần ở Đế đô, trong giới không ai không biết, nhưng năm đó sau khi xảy ra chuyện liền biến mất ẩn tích, hôm nay mới coi như chân chính thấy mặt.

Tiểu Lạc Thần, Tiểu Lạc Thần ...khó trách.

Phó Thanh Dương ở một bên nắm chặt tay, có chút khẩn trương nhìn tiểu thúc nhà mình.

Phó Tắc Đình nghe vậy trên mặt ngược lại không có biểu tình gì, ung dung ngước mắt nhìn Đường Lê đứng ở một bên. Trong trí nhớ của hắn có chút ấn tượng với vị tiểu Lạc Thần Đường gia kia, nhưng lần trước gặp mặt tiểu cô nương mới 13 tuổi đúng không?

Lúc đó cô không thành tiểu Lạc Thần gì, tay áo nước cũng múa không được tốt lắm, Côn Khúc còn hát có chút chạy điệu, thích một mình len lén trốn trong hoa viên lau nước mắt.

Con ngươi hắn híp lại, tầm mắt đen nhánh thâm thúy từ đường cong đầy đặn vểnh lên của sườn xám xẹt qua, đuôi lông mày sắc bén hơi cong lên.

Nó lớn như vậy rồi à?