Chương 2. Trọng sinh

“Thật sự là quá khi dễ người khác mà! Chốc lát, nàng sai chúng ta làm cái này, lại kêu chúng ta làm cái kia. Sao nàng ta không làm chứ? Dơ bẩn đều là chúng ta, được thưởng tiền lại chỉ có nàng ta.”

“Nàng là nha hoàn nhất đẳng…… Chúng ta……”

“Dựa vào cái gì chứ? Trong viện chúng ta còn có Trương ma ma mà!”

“……”

“Cứ chờ đi! Đợi cô nương tỉnh lại, nhất định phải cho cô nương biết, ai mới là kẻ tiểu nhân!”

“Cô nương vẫn là một đứa trẻ……”

“Được rồi! Ta không nói nữa. Các ngươi cứ thành thật nghe theo ta đi.”

“Tiểu Miên ngươi……”

Bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập, từ trong phòng, phía sau bức màn lụa thêu miêu nhi diễn điệp truyền đến tiếng ho khan, ước chừng là vì thanh âm quá nhỏ, cho nên không ai để ý.

Ánh sáng mặt trời gay gắt xuyên qua lớp màn lụa, chiếu vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn yếu ớt. Chủ nhân khuôn mặt nhỏ ấy lớn lên quá mức kiều nhỏ, nằm giữa giường lớn khắc hoa có vẻ phá lệ non nớt đáng thương.

Lông mi dày khẽ run run, trên cái trán trơn bóng thấm đẫm mồ hôi. Cũng không biết nàng mơ thấy cái gì, chỉ nghe nàng nhỏ giọng nói mớ, ngón tay bắt đầu rung động kịch liệt, nghiễm nhiên là có dấu hiệu muốn tỉnh lại.

Đột nhiên, thân thể nàng trở nên căng thẳng, cả người giống như bị tiên nhân biến thành tảng đá lớn, trong lúc nhất thời ngay cả hô hấp cũng khó khăn.

Một lúc sau, ban đầu cả người tiểu cô nương cứng đờ trong nháy mắt bỗng cảm nhận một luồng mềm mại như rót vào linh hồn nàng. Tiếp theo, trên lông mi dài xinh đẹp của nàng chậm rãi chạm nhẹ, chỉ thấy trong đôi mắt đen sâu hút của ai đó như ẩn chứa một tia ấm áp, lại dịu dàng che đi ánh nắng.

Đôi mắt đen sâu thẳm lúc này ngơ ngác nhìn chằm chằm nàng, trên đôi má đã không còn thấy sắc hồng, khóe miệng nàng nhẹ nhàng cắn, lộ ra tươi cười ngọt ngào.

Tiểu cô nương tuy rằng mảnh khảnh, nhưng ngũ quan thật sự tinh xảo, đặc biệt là tóc dài đen bóng, đôi mắt đen, da thịt tuyết trắng, cũng chỉ có nhà phú quý có thể dưỡng ra một cô nương xinh đẹp khiến người khác thương tiếc như vậy.

“Tiểu Miên……”

Qua một lúc lâu, tiểu cô nương trong ổ chăn tựa hồ như muốn xác nhận cái gì, nàng nhỏ giọng gọi tên một nha đầu. Đồng tử nàng đột nhiên co chặt, cả người từ trên giường nhảy xuống, lúc này nàng mới xem xét thân thể ốm yếu của mình.

Cuối cùng, ánh mắt nàng chăm chú nhìn ngón tay út của bản thân.

Ngón tay của tiểu cô nương trơn láng, non mịn như đậu hủ, nhìn không thấy một chút nếp nhăn nào, móng tay hồng nhạt thon nhỏ xinh xắn hiện ra dưới ánh sáng, nhìn thế nào cũng thấy đây là một đôi tay sạch sẽ tinh tế.

“Tại sao lại như vậy? Sao có thể như vậy chứ?”

Cô nương khẽ lắc đầu, trong mắt nàng chứa đầy kinh sợ, tiếp tục sờ đến trước ngực phát hiện bộ ngực no đủ mềm mại lúc này hoàn toàn bằng bằng, rồi nhìn tới đùi nhỏ, nàng nhìn thấy nốt chu sa đỏ tươi vẫn còn rất rõ ràng.

Nàng lại dùng tay sờ lêи đỉиɦ đầu, dẫu có một làn tóc dài mượt nhưng chỉ cần tinh tế vuốt ve, vẫn có thể sờ thấy trên da đầu một vết sẹo nhợt nhạt.

Tiểu cô nương khó hiểu mờ mịt buông tay, vết sẹo kia là khi nàng hai ở trong viện mẫu thân, bởi vì hạ nhân coi chừng không tốt, té xuống bậc thang nên lưu lại.

“Tiểu Miên……, Tiểu Miên……”

cô nương tử ánh mắt dường như có lại tiêu cự, lúc đầu nàng chỉ nhẹ nhàng nỉ non sau đó dứt khoát bò dậy hướng ra bên ngoài hô lớn một tiếng.

Không lâu sau, bên ngoài có một đám người chạy vào. Đi đầu là một ma ma, trong đôi mắt sắc bén tràn đầy lo lắng, sau đó hai tiểu nha đầu theo vào, một cao một thấp, tuổi đều không lớn.

“Tiểu thư, cuối cùng người cũng tỉnh!” Ma ma kéo ra màn lụa, ôm chặt thân hình nho nhỏ của tiểu cô nương, kích động đến mức mắt rướm lệ.

Hai tiểu nha đầu kia một hoạt bát một trầm tĩnh, nha đầu hoạt bát trong miệng huyên thuyên nói thật tốt, làm tiểu cô nương mới tỉnh dậy có chút đau đầu, nhưng nàng cũng không có nói gì, bởi vì nàng nhận ra tiểu nha đầu đang nói chuyện này là Tiểu Miên.

“Tiểu thư, người cảm thấy thế nào?” Ma ma đang vuốt nhẹ mặt của nàng, sau đó hướng về phía hai tiểu nha đầu nói: “Còn đứng nói gì nữa, mau đi tìm đại phu tới đây!”

Hai tiểu nha đầu lập tức chân trước chân sau chạy ra ngoài. Một nha đầu đi tìm đại phu, một nha đầu khác đi chính viện của thái thái để báo tin.

“Nha đầu Phù Dung chết tiệt kia cũng không biết đi đâu rồi!” Giúp tiểu cô nương kéo chăn lên, vẻ mặt ma ma đầy bất mãn nói.

“Ma ma” Tiểu cô nương nhìn ma ma trước mặt bận rộn, nàng nhỏ giọng nói: “Chúng ta còn ở Yến Châu sao?”

Thấy tiểu thư có phần khác lạ, ma ma cười một chút, vừa chua xót vừa áy náy nói: “Tiểu thư sốt đến mơ hồ rồi, chúng ta đã vào kinh một thời gian, chỉ là tiểu thư vẫn luôn hôn mê, nên mới không biết.”

“Đã vào kinh rồi sao?” Tiểu cô nương quay mặt đi một chút, tiếp nhịn xuống sự khó chịu trong lòng, cố gắng tươi cười nói: “ Mẫu thân có nói đã chọn cho ta một cái tên thay cho nhũ danh, là Tương Tư đúng không?”

Ma ma thấy ánh mắt tiểu thư nhà mình có chút trống rỗng, tâm liền đau xót, rưng rưng gật đầu, chỉ nói: “Dù gì đều là khuê danh, người bên ngoài cũng không biết, tiểu thư…… nếu như người không thích, chờ đến lúc cập kê cũng có thể……”

Ma ma tưởng rằng tiểu thư nhà mình sẽ khóc nháo, nhưng không ngờ nàng chỉ cười nhẹ nhàng, lộ ra vài phần thiên chân đáng yêu nói: “Tên này cũng được, ma ma, ta muốn ăn cháo thịt, muốn thịt vịt.”

Nhìn ma ma đi ra ngoài còn giúp nàng khép lại cánh cửa, Tương Tư hít thật sâu một hơi, có lẽ nàng của kiếp trước sẽ chán ghét khuê danh không trang trọng này, nhưng lúc này nàng lại thấy bình thường, không có quá chán ghét như trước.

Nàng nâng tay lên, khẽ vuốt đầu ngón út của chính mình, trong trí nhớ của nàng, không biết bao nhiêu lần trong mộng bừng tỉnh, vọng tưởng ngón út đã mất đi có thể mọc lại, nhưng càng mong muốn, nàng lại càng thêm tuyệt vọng, loại ước muốn người si nói mộng này đã bị nàng khóa lại thật sâu trong nội tâm, chưa từng nói lại lần nào. Hiện tại đã ngay trước mắt, nàng hảo hảo vuốt đầu ngón út chính mình, nơi đó lại không có vết sẹo lồi lõm, mà bóng loáng như ngọc, móng tay nhiễm hồng nhàn nhạt, cực kỳ xinh đẹp.

Cửa phòng bị đẩy ra, ma ma bưng cháo vịt đi đến, vẻ mặt từ ái nhìn nàng nói: “Vừa đúng lúc hôm nay trong phòng bếp mua vài con vịt, bằng không tiểu thư sợ là giải không được thèm, nhưng tiểu thư mới vừa tỉnh lại, không thể ăn nhiều, vậy không tốt cho tiêu hoá.”

Đôi mắt trong veo của Tương Tư xoay chuyển, có chút khϊếp sợ kêu: “Trương ma ma……”

“Ma ma ở đây, chớ sợ chớ sợ……” Trương ma ma bưng mâm đi đến mép giường ngồi xuống.

Tương Tư thành thật dựa vào đầu giường, nhìn Trương ma ma giúp mình dọn xong giường, nàng dễ dàng cảm nhận được tình cảm chân thành Trương ma ma đối với mình, nàng bỗng nhiên mờ hồ không biết là mộng hay là thực, liệu có phải nàng vẫn đang trong một giấc mộng.

Nàng lại cúi đầu lẫn nữa nhìn ngón út xinh đẹp, nơi này không phải Yến Châu, nói cách khác cả nhà nàng đã từng gặp được sơn tặc hay là bọn chúng không có xuất hiện, nên cả nhà nàng có thể bình yên vượt qua, tới rồi kinh đô vào Định An Bá phủ.

Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Là nàng sau khi chết rơi vào ảo cảnh, căn bản nàng không có trở lại khi còn nhỏ, nàng vẫn chết rồi sao?

Rốt cuộc chỉ là phát sốt cao, cũng không để lại di chứng gì, thời gian này hôn mê chẳng qua bởi vì thân mình hư nhược, hiện tại Mạnh nhị tiểu thư đã tỉnh lại, như vậy liền tốt rồi, cũng không có gì trở ngại. Đại phu này đương nhiên là nói với người nhà của Tương Tư, nàng biết rõ, bản thân hoàn toàn tốt, không có trở ngại gì!

Trước khi chết nàng xem qua không ít sách, nhưng chưa từng có gặp qua ai bởi vì bệnh tật, hồn phách đáng nhẽ của một đứa trẻ nhỏ lại đổi thành sau khi đã lớn, dẫu ai có am hiểu đến mấy hay thông minh trời sinh, cũng khó mà tin chuyện sống qua hai đời.

kí ức vẫn còn lưu giữ, những người đã cùng nàng sống ở đời kia không có thay đổi gì.

Biến chuyển duy nhất là khi nàng gặp phải sơn tặc, có được quý nhân trợ giúp.

Tương Tư cũng từng hỏi qua về vị quý nhân này, nhưng tiếc rằng vị quý nhân ấy quá mức thần bí, sau khi cứu nàng hôm đó, ba ngày sau đem nàng giao cho đại bá Định An Bá, nhưng từ đầu tới cuối người nhị phòng Mạnh gia hay Định An Bá cũng không hề biết vị quý nhân đó.

Nhưng chỉ suy nghĩ mấy ngày, Tương Tư mang nghi hoặc bất an bỏ lại, sau một thời gian, nàng mới dám chắc đây không phải là cảnh trong mơ, người bên cạnh đều những người đó, tính cách cũng không có thay đổi, mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, đều là chuyện tốt, ít nhất lúc này nàng có một ma ma đối với nàng tốt nhất , còn có nàng tay trái hoàn chỉnh.

“Tiểu thư ngài mau ra ngoài xem, không biết đại cô nương cùng thái thái nói cái gì, thái thái đã khóc đến độ muốn xỉu rồi!”

Trương ma ma nhìn thấy thái thái bên người Vương ma ma, nhíu nhíu mày, thái thái có tính tình như vậy, không biết bảo vệ hai nữ nhi đã không nói, còn cả ngày khiến cho bọn nhỏ ngột ngạt, khi tính tình nổi nóng lên còn không bằng nhà mình cô nương chín tuổi, khiến cho đứa nhỏ còn phải vì một người lớn như nàng nhọc lòng.

Khi ở Yến Châu, tiểu thư nhà mình luôn vì mẫu thân xuất đầu, khiến cho quan hệ giữa nàng cùng tổ mẫu và trưởng tỷ đều không tốt lắm, đến kinh đô, tiểu thư bị bệnh, trong khoảng thời gian này thái thái không tới trông nom liền thôi, đến khi tiểu thư nhà mình tỉnh lại mấy ngày, thái thái liền náo loạn, nếu không phải bà tận mắt nhìn thấy tiểu thư nhà mình sinh ra, bà thực sự hoài nghi nhị tiểu thư là nhặt được bên ngoài.

Trong lòng Tương Tư cũng dâng lên hỏa khí, khi nhìn tới ngón tay nhỏ xinh, không kiên nhẫn cùng oán hận trong lòng ban đầu lan tràn một chút hạ xuống. Đời trước vào chính lúc này nàng khiến thanh danh mình xấu đi, nàng lại muốn dẫm vào vết xe đổ năm xưa sao?

Tương Tư vẫn luôn nghi hoặc, nên cũng đã trộm hỏi, tổ tông cha mẹ nàng, huynh trưởng tỷ muội, ngay cả nha đầu bên người trừ Trương ma ma, tất cả đều không thay đổi, như thể sau nàng tỉnh lại thế giới này, ngoài những

Tương Tư nhớ khi còn nhỏ mẫu thân đã từng cảm thán, nếu như lúc gặp gỡ sơn tặc, Trương ma ma nếu là kẻ vô dụng, sợ hãi thì nàng đã mất mạng, không chỉ đơn thuần mất đi một ngón út.