Chương 3: Gặp lại mẫu thân

Ánh nắng ngày hè khẽ xuyên qua bóng cây dừng lại ở hành lang, những cột trụ khiến ánh sáng bị ngăn cản chia thành từng mảng nhỏ loang lổ, trước mắt có người đi qua hành lang lúc sáng lúc tối.

Tương Tư đem đôi tay thu lại trong tay, nàng thẳng lưng chậm rãi đi tới nơi ở của mẫu thân, thân thể này vừa mới tỉnh lại mấy ngày, còn có chút mệt mỏi, Trương ma ma thực sự không nghĩ kêu nàng tới, nhưng nàng lại thật sự muốn gặp lại vị mẫu thân kia một lần, trong ấn tượng của nàng đã năm năm rồi không thấy bà.

Quay đầu nhìn về phía cây cột sơn đỏ, màu sơn còn khá mới, chắc là đại bá mới vừa sơn hai năm gần đây, ngẫm lại khi nàng vừa xuất giá lúc ấy chính viện và hoa viên của nàng từ hành lang cho tới từng cây cột đều thảm hại không hề giống một nhà quan lại có tiền, ngược lại trong viện tổ mẫu và Mai di nương, từng luống hoa đoàn cẩm được bảo dưỡng xinh đẹp.

Người với người, lại đối lập như vậy, nói ra cũng có chút hâm mộ.

“Thái thái cũng là lo lắng cho tiểu thư, chúng ta vừa đến kinh đô tới, đủ thứ việc bận rộn, thái thái vì vậy bận đến tối mặt tối mũi, hiện giờ nghe tiểu thư đã tỉnh thì vô cùng vui mừng.” Ma ma trong phòng thái thái có chút xấu hổ nói.

Trên trán Tương Tư tóc mái bị thổi nhẹ, nàng nhấp môi lộ ra nụ cười ngọt ngào nói: “Làm phiền mẫu thân lo lắng rồi, đáng lẽ ta nếu rất khỏe lại vẫn nên đi thăm mẫu thân.”

Vị ma ma cúi người xuống.

Trương ma ma nhìn Tương Tư lộ ra ánh mắt lo lắng.

Hai nha đầu đứng trước cửa, một nha đầu có vẻ hơi lạ mắt, một người quen thuộc hơn một chút, một nha đầu có vẻ hơi lạ mắt kia nàng đoán là nha đầu đối với cha nàng có tâm tư nương sớm gả đi ra ngoài, nha đầu quen thuộc hơn một chút sau lại gả cho tiểu quản sự trong phủ, luôn hầu hạ bên người nương nàng, xém chút theo nàng gả tới nhà chồng.

“Hai vị tỷ tỷ vất vả rồi.”

Ngay lúc hai nha đầu kia vén màn lụa lên, Tương Tư đột nhiên đối với nha đầu mỉm cười ngọt ngào, hai nha đầu thụ sủng nhược kinh vội vàng hướng Tương Tư hành lễ.

Tương Tư liếc nhìn hai nha đầu, vừa lòng đi vào. Mẫu thân của nàng chính là như thế, vị trí chủ mẫu không cần, ngược lại vì một nam nhân như vậy ghen tuông, nhưng bất kể thϊếp thất nào của phụ thân khua tay múa chân, lời nào cũng không dám nói.

Vừa đi vào buồng trong, hương hoa lan quen thuộc từ lư hương liền truyền tới, Tương Tư đứng ở cửa hoảng hốt một trận. Hương vị này quá mức quen thuộc, sau khi nàng xuất giá đều thích dùng hương này, đối với nàng lúc ấy, mùi hoa ấy đại diện cho hương vị của mẫu thân, nhưng đối với mẫu thân, loại này mùi hoa lại đại biểu cho sự mất đi quãng thời gian tốt đẹp.

Mẫu thân thật không rõ ràng, nam nhân luôn là bạc tình hay thay đổi, phụ thân khi niên thiếu có lẽ thật sự đã thích hương lan, nhưng theo thời gian qua đi, tuổi tác càng lớn, hương mai thay thế hương lan, ngày sau còn có hương hoa hồng che đi hương mai, rồi lại thêm những hương khác...

Đây là nam nhân……

Châm biếm chợt lóe rồi biến mất, Tương Tư cũng không muốn khiến cho ai đó cảm thấy nàng khác thường, trong mắt mọi người đây là lần đầu tiên nàng đi vào chính viện ở kinh thành.

Nàng nhìn khắp chung quanh một lúc, sau đó chờ ma ma bên trong ra tới, liền chào hỏi đi vào.

“Thái thái, ngài sao phải khổ như vậy chứ? Tính tình đại tiểu thư ngài cũng biết rồi, dẫu là ngoài miệng dao găm tâm đậu hủ, lời có chút khó nghe nhưng không hề có ác ý.”

“Ta sinh nàng dễ dàng sao? Dưỡng nàng dễ dàng sao? Nàng vậy mà dám nói ta không bằng Mai di nương, không phải chọc ta tức giận hay sao!”

“Đại tiểu thư cũng là nhất thời lỡ lời……”

Tương Tư thấp cúi đầu, nhẹ giọng kêu: “Tương Tư thỉnh an mẫu thân.”

“Tương Tư! Tới! Mau tới, mau để mẫu thân nhìn xem!”

Lúc này thanh âm mẫu thân còn mang theo sức sống của một cô nương gia, nhưng đến khi Tương Tư xuất giá ở đời trước thanh âm mẫu thân đã trở nên mệt mỏi, thậm chí còn có dáng vẻ già nua nặng nề.

Cho dù trong lòng có chuẩn bị, khi Tương Tư chân chính nhìn thấy rõ ràng mẫu thân trên giường khóc đến hoa lê đái vũ, vẫn là ngăn không được vì dung mạo nàng mà cảm thán, nhìn nàng mới có thể chân chính hiểu rõ cái gì gọi là nữ nhân làm từ nước.

Trên thực tế trong trí nhớ Tương Tư mẫu thân ở thời điểm này đã trở nên mơ hồ, nàng không còn nhớ rõ mẫu thân lúc xinh đẹp mỹ mạo, ấn tượng sâu sắc còn lại là một nữ nhân đầy bụng oán giận. Dung mạo mê hoặc lòng người đã bị che giấu bởi nếp nhăn trên trán, dù dùng bao nhiêu cao dược để dưỡng, cũng không sửa đổi kết quả được mẫu thân sớm già, rõ ràng nàng xuất giá thời điểm, mẫu thân mới ba mươi, cũng sớm già như tổ mẫu.

Cũng khó trách sau đó phụ thân không hề vào phòng nàng.

Gia thế tốt đẹp, dung nhan mạo mỹ, tiếng nói như oanh ca kiều nhu, chỉ cần có chút đầu óc, không phải gả cho kẻ thù, chỉ sợ này kinh đô không có một nữ nhân có thể so với mẫu thân.

Vậy mà được trời ưu ái nhưng lại thua hết cả bàn cờ.

Nhìn mẫu thân đang lau nước mắt đều khiến cho người khác tán thưởng, Tương Tư nổi lên chút ganh tị, nếu nàng là lúc trước có điều kiện tốt như mẫu thân, cuộc sống về sau có gian nan như vậy?

“Tương Tư thỉnh an mẫu thân.” Tương Tư đi qua, quy quy củ củ hành lễ.

“Nhị tiểu thư nhà chúng ta sau một trận bệnh, dường như trưởng thành hơn nha.”

Tương Tư tươi cười có chút cứng nhắc, bất kể ai nhìn đến ma ma đời trước hành hạ chính mình đứng ở trước mặt, cười tươi như hoa, tâm lý dù có ẩn nhẫn đến đâu cũng khó thích ứng. Người đang nói chuyện chính là Tần ma ma, đời trước không có Trương ma ma, vị này ma ma đã được mẫu thân đưa đến bên người nàng, người này khẩu phật tâm xà,vậy mà nàng còn coi

bà ta là người tốt, đến khi phát hiện, người này đã biết quá nhiều bí mật, nếu không phải sớm đưa bà ta về trời, Tương Tư cũng không thể thoát khỏi sự khống chế của bà ta.

Nhìn bà ta khen như rót mật, Tương Tư chỉ cảm thấy châm chọc, đời trước của hồi môn của mẫu thân nhiều người như vậy, đặc biệt là ma ma quản sự đều không ít, nhưng mẫu thân cố tình bà ta đến bên người nàng, những ma ma thật lòng vì nàng suy nghĩ đều không cho.

Tương Tư theo bản năng sờ sờ ngón út hoàn hảo, tự giễu, đời trước chính mình thật đúng là từ khi sinh ra đã không thuận buồm xuôi gió.

“Tương Tư,trong lòng mẫu thân đau khổ quá a……”

Không hỏi nàng thân thể thế nào, cũng không hỏi nàng ở trong viện mới có quen không, có bị hạ nhân khi dễ không, lâu ngày không gặp, gặp mặt đứa con gái chỉ vì muốn kể khổ. Thật đúng là mẹ ruột của nàng ……

“Mẫu thân đừng khổ sở, ta nghe người nói đại tỷ lại chọc mẫu thân sinh khí” ôn nhu đỡ lấy mẫu thân, Tương Tư không hề có một chút không kiên nhẫn.

“Mấy ngày nữa, đại bá ngươi muốn mở tiệc chiêu đãi chúng ta, đại tỷ ngươi nói không có vải tốt làm y phục mới, ta nói nàng đến nhà kho nàng tìm một đoạn vải. Ai biết nàng tự đi, lại chọn trúng đoạn vải dệt hoa đào hồng sắc cha ngươi tặng cho ta. Ta chỉ nói nàng vài câu, nàng liền nói ta còn không hào phóng bằng Mai di nương!” Nói tới đây nàng vê khăn khóc lớn nói: “Nếu cảm thấy Mai di nương tốt, sao nàng không tới làm nữ nhi tốt của Mai di nương, tội gì đến tìm ta đòi đồ vật!”

“Khi ta hôn mê, phủ Định An Bá có đại tang…… Mẫu thân có đi không?” Tương Tư làm bộ tùy ý hỏi.

Quan thị nghẹn ngào một tiếng rồi nói: “Chúng ta vừa đến, ta mang theo tỷ tỷ ngươi đi qua. Nhưng mà ngươi cũng biết, thân thể ta không tốt lắm, không thể đi quá nhiều… Sau đó tổ mẫu ngươi kêu Mai di nương đi, dù sao nàng cũng là một thϊếp thất, vốn dĩ nên thay ta chịu khổ.”

Sống qua một đời, Tương Tư đã hoàn toàn không còn tâm tình buồn bực khổ sở như lúc trước , nàng hiện giờ giống như một người ngoài cuộc, sắm

vai người qua đường xem tiết mục đời trước đã nhìn qua, nàng đã từng tràn đầy nhiệt huyết mong muốn bảo hộ mẫu thân nhưng lúc này tâm nàng đã sớm khô khốc lạnh băng.

Con cháu Mạnh gia nhân khẩu không quá nhiều, đại bá kia con trai duy nhất của phu nhân đại phòng gia gia Định An Bá. Nhà nàng nhị phòng, là con thứ của lão gia Định An Bá, cho nên không được kế thừa Định An Bá phủ, chỉ có thể đi Yến Châu làm một quan văn, nhị phòng cũng giống đại phòng, chỉ có một con trai là cha nàng.

Lần này lão gia gia mất, Mạnh Đồng Tri yêu luồn cúi rốt cuộc ngồi không yên, còn nghĩ có thể cùng đại phòng lân la làm quen, ngày sau lưu lại kinh đô làm quan, lại không nghĩ rằng Quan thị lại không biết điều như vậy không chịu tham dự tang lễ đàng hoàng, vậy có thể cho nàng sắc mặt tốt mới là lạ.

Mai di nương và tổ mẫu ánh mắt cũng có không biết nhìn xa. Người nhà Định An Bá đang làm tang sự, nhị phòng thái thái ngươi không ra mặt cũng liền thôi, lại đưa tới một tiểu thϊếp là vả mặt nhà họ sao!

Nếu như đây không phải thân nhân của Tương Tư, nàng thật sẽ không hề cố kỵ mà cười ra tiếng.

“Mẫu thân thân thể không thoải mái, nên tịnh dưỡng, hà tất cùng đại tỷ nháo đến không thoải mái.”

Tương Tư còn nhớ rõ đời trước chính mình gặp phải cảnh này, hình như nói chuyện với mẫu thân một hồi, lại đến chỗ đại tỷ cùng tổ mẫu gây sự, nàng là đau lòng mẫu thân, lại giải thích tang sự mặc y phục nổi bật không tốt. Ai biết được cuối cùng? Mẫu thân ngược lại cho rằng nàng nhiều chuyện, đại tỷ cảm thấy nàng bá đạo, tổ mẫu mắng nàng một cái nha đầu có cái gì tư cách nghi ngờ trưởng bối.

“Ngươi không biết đâu, Tương Tư … Tấm vải kia là cha ngươi từ U Châu mua cho ta, nói là hi vọng ta có thể nhìn thấy cành đào rực rỡ trong mùa hoa……” Quan thị lại chìm vào hồi ức, ngọt đến đỏ bừng mặt, liền khóc đều quên mất.

Nơi này đang có tang sự, đại tỷ còn muốn mặc váy áo hoa đào sắc thắm tham gia yến hội đại phòng? Tương Tư trừu trừu khóe miệng, vào đời trước dẫu ầm ĩ với đại tỷ nhưng nàng vẫn lấy vải chuẩn bị tỷ ấy quần áo trắng, như vậy nếu đời này nàng phủi tay mặc kệ, không biết nàng sẽ ăn mặc thành ra bộ dáng gì?