Chương 2: Con gái chủ động thân cận

Chu Cảnh Sâm cũng không trả lời con gái ngay, mà ném một ánh mắt về phía thanh niên đang ngồi bên cạnh.

Người thanh niên đó hiểu ý cúi đầu, cất bước rời khỏi khu vực ghế sô pha, lúc đi ngang qua Chu Thiển Tình, ôn hòa cười với cô “Tiểu Thư, anh đi hâm cho em một ly sữa bò nhé, sữa nóng sẽ giúp em ngủ ngon hơn đấy”

Chu Thiển nhẹ nhàng gật đầu, nhìn người thanh niên rời đi rồi cô mưới lạch bạch chạy tới bên người Chu Cảnh Sâm, nhào vào ngực hắn, dùng sức cọ đầu vào người hắn.

“Cha ơi, con vừa mới nằm mơ thấy ác mộng đó….” Chu Thiển Tình nhỏ giọng nói với cha, cô cố tình kéo dài âm cuối, thanh âm mang theo ý muốn làm nùng, nghe còn ngọt ngào nũng nịu hơn ngày thường.

Đột nhiên nhuyễn ngọc ôn hương tràn vào lòng mà không kịp phòng bị, dáng sẻ lãnh đạm từ trước đến nay của Chu Cảnh Sâm suýt nữa thì xuất hiện vết rách, hắn luyến tiếc đẩy con gái cưng thơm tho mềm mại trong ngực ra, chỉ có thể căng mặt ngồi ngay ngắn, không để cơ thể của con gái chạm vào bộ phận xấu hổ trên người hắn.

Sau khi không dấu vết gì điều chỉnh tư thế, Chu Cảnh Sâm mới cứng ngắc giơ tay lên xoa xoa mái tóc dài của con gái “Không sao đâu, không có chuyện gì cả, mơ là giả, không phải thật, Thiển Thiển uống sữa bò xong thì đi ngủ đi ngủ đi, ngoan nhé”

Thật sự không trách được thái độ khẩn trương của Chu Cảnh Sâm như vậy, con gái từ lúc mười bốn mười lăm tuổi đã biết được nam nữ có khác biệt, lúc nào cũng cố ý giữ khoảng cách với hắn, lại nói nữa, cũng đã phải hai ba năm rồi hắn không ôm cô như ban nãy.

Khó tránh khỏi có chút lạ lẫm.

Nhận thấy được sự tránh né của cha, Chu Thiển Tình lại nỗ lực ôm lấy cánh tay rắn chắc của cha mình cọ cọ, đôi mắt như đầm nước ấm ức nhìn về phía cha “Cha ơi, con mơ thấy cha không cần con nữa…”

Chu Cảnh Sâm cả đời đều bị người ta coi như là một con hồ ly lõi đời đa mưu túc trí, ai ai nói chuyện với hắn cũng phải suy nghĩ một lúc lâu, cẩn thận chọn lựa từ ngữ tới tui mới dám nói chuyện với hắn.

Nhưng con gái lơ đãng nói một câu thôi, hắn ngay lập tức đầu hàng, gỡ bỏ phòng tuyến của mình “Sao có thể chứ?! Thiển Thiển, sao ta có thể không cần con nữa đây?!”

“Vậy…. đợi lát nữa cha dỗ con ngủ có được không?” Chu Thiển Tình nhân cơ hội đưa ra yêu cầu, sợ hắn không đồng ý, đôi mắt còn chớp chớp vài cái, đuôi mắt phiếm hồng đáng thương, nhỏ giọng bổ sung “Thiển Thiển ngủ một mình… sẽ sợ hãi”

Nhìn con gái nhỏ bé đáng thương nằm trong lòng mình, Chu Cảnh Sâm không khỏi cảm thấy tự trách.

Mấy năm nay đúng là hắn quá bận rộn, cũng đã lâu không còn quá chăm sóc con gái mình nữa, cho nên nửa đêm con gái mới có thể mơ thấy hắn không cần cô nữa mà tỉnh cả ngủ.

Bây giờ con gái chủ động muốn thân cận hơn với hắn, hắn làm sao có thể nói ra lời cự tuyệt cho được.