Chương 5

Xác nhận trên người ta không có bất kỳ vũ khí sắc bén nào, bọn họ mới thả ta ra, cho phép ta đi đến bên cạnh a nương.

Mười năm, chúng ta chịu nhục nhã như vậy, đã quen.

Ta bình tĩnh nhìn a nương.

Đừng khóc.

Thật ra a nương đã sớm khóc mù mắt, không thể rơi thêm được một giọt nước mắt nào nữa.

A nương vươn đôi tay về phía ta, để có thể ôm lấy ta trước tiên.

Một nén nhang đã hết.

Doãn hoàng hậu hỏi: “Năm tới sẽ xảy ra những chuyện lớn gì?”

Bà ta đi tới, người có địa vị tôn quý như bà ta mà lại cúi đầu làm cái việc tầm thường, tự mình bóp chặt cổ ta: “Lâm Nhược, nghĩ kỹ rồi hẳn trả lời bổn cung.”

A nương gật đầu, ánh mắt khóa chặt móng tay bà ta.

Đầu ngón tay của hoàng hậu găm vào da thịt ta, máu tươi theo đó chảy xuống, đỏ rực như chu sa.

“Ngài buông con bé ra, ta sẽ nói.” A nương của ta từng là một người rất thông minh lém lỉnh, cũng hay hờn mát, nhưng lúc này, bà quỳ rạp trên mặt đất, cầu xin kẻ thù đừng tiếp tục tra tấn con gái mình.

Những chuyện kế tiếp, tự nhiên là ta không xứng nghe.

Ta bị đuổi ra khỏi Điện Phượng Minh.

Chính là vào lúc này, ta lần đầu nhìn thấy Tạ Kính.

Tường cung đỏ thẫm, nền trời sắc xanh, trên người chàng là quan bào đỏ thẫm, dung nghi tuấn tú, thân tùng thẳng tắp đón gió, từ đầu bên kia, thong thả đi tới.

Mà ta, y phục lộn xộn, trên cổ dày đặc vết cấu đẫm máu.

Chúng ta chợt lướt qua nhau, như cành hương bồ ngả vào ngọc thụ.

Có nhìn kiểu gì thì cũng không xứng đôi.

Ta cúi đầu, chân bước nhanh hơn.

Thật đen đủi.

Cuộc gặp gỡ ban đầu này thật …

Không xong!

***

Tà Thần ủ ê hết mấy ngày, cho đến hôm nay Tạ Kính tới tìm ta, nó mới miễn cưỡng lên tinh thần, không ngờ tới hết thảy đều bị Văn Ninh nhảy ra phá đám.

Đêm khuya tĩnh lặng, Tà Thần dùng cái vòi nhọn của nó chọc chọc ta: “Hôm nay ta thấy Tạ Kính giấu gì đó trong ống tay áo, chính là lúc Văn Ninh đi tới đây.”

“Cái gì?” Ta mơ mơ màng màng trong giấc ngủ.

Nó giống như là một ảo thuật gia, tay không biến ra một cái hộp nhỏ: “Ta trộm tới đây!”

Ta câm nín mở mắt ra.

Một cái hộp bé bé, bên trong đựng thuốc mỡ.

Ngón tay hơi vê một chút, chất thuốc vừa mịn vừa mát, thoang thoảng mùi hoa mộc tê.

“Là thuốc trị ngoại thương.” Giọng của Tà Thần dập dờn như sóng: “Ngày đó, hắn nhìn thấy vết thương trên cổ ngươi.”

Ta vội hắt cho nó một gáo nước lạnh: “Điều đó chỉ có thể chứng minh người ta là người đẹp có trái tim lương thiện, sinh lòng thương hại ta, bằng không thì hắn coi trọng thứ gì ở ta chứ?”