Chương 4

Vừa nhìn đã biết là mắc muốn chết, khi tên trộm kéo tấm vải dệt mượt mà kia đặt lên giường của ta, thì ta chỉ có một ý nghĩ duy nhất, trừ ma vệ đạo, ta muốn xử cái tên Tà Thần không biết xấu hổ này!

Ta chống eo chửi ầm lên, xua đuổi nó: “Ngài đi mà tìm tín đồ khác, ta không phải là người trong ảo tưởng của ngài.”

Tà Thần vung vẩy xúc tu ở khắp mọi nơi, nó nói: “Có chí khí!”

“Chỉ có tín đồ lợi hại nhất thiên hạ, mới xứng đôi với thần minh ta đây!” Khi nó đắc ý, xúc tu liền biến thành màu hồng phấn.

Chọc ta phải phì cười.

“Hiển nhiên, tín đồ kia chính là ngươi.” Giọng nói của nó thật kiên định.

Cũng không phải là ta không tán thành đánh giá của nó về ta, mà là sự tin thái quá của nó.

Ta cảnh cáo nó đừng có gây chuyện thị phi.

Ta nói: “Ta chỉ muốn thuận lợi sống sót đến tuổi cập kê, sau đó xuất cung, gả cho một người không tốt cũng không xấu.”

Gả cho một tên công tử hoàn khố cũng được, thậm chí gả đi hòa thân cũng tốt, chỉ cần có thể rời khỏi tòa cung cấm này, thì ta đã thấy mỹ mãn lắm rồi.

Lần nào, ta cũng nói như vậy.

Cho dù là ai hỏi.

Ta là bùn loãng sau bức tường lãnh cung, sẽ không hướng tới nơi có ánh mặt trời, đàn hạc ngày xuân.

***

Không ngờ trước lúc cập kê, ta còn có thể gặp được Tạ Kính.

Lúc đó, Doãn hoàng hậu lệnh cho ta tới cung của bà ta.

Trước sau như một, bà ta bắt ta quỳ xuống, lãnh hội sự uy nghi của bà ta.

Bà bắt ta mở to hai mắt, nhìn cho rõ cung nữ nhỏ bé dẫn ta tiến vào đã bị thắt cổ tới chết như thế nào.

Tiếng người xin tha, tiếng thét chói tai, hòa vào vệt máu bắn.

Doãn hoàng hậu cười nói: “Ngươi nhìn đi, thật đáng thương, lại có người chết vì hai mẹ con các ngươi.”

Thấy ta biết điều rơi lệ, bà ta mất hết hứng thú, đứng dậy nói: “Đi thôi, nàng ta muốn gặp ngươi.”

Ta rũ mắt, đi theo bà ta ra sau điện.

Nơi đó có tòa lầu cao nhất trong hoàng cung, bốn phía lộ ra lớp lớp rèm trắng, mỗi khi có gió thổi qua, chúng nó rung lên vù vù, như tiếng quỷ khóc sói gào, vô cùng rợn người.

Mẫu thân của ta, Trân quý phi đương triều, đang bị cầm tù ở chỗ này.

Bà nghe thấy tiếng động, lập tức quay đầu nhìn ra cửa.

Doãn hoàng hậu làm trò trước mặt a nương, sai bà vυ" già câm điếc đẩy ngã ta ra đất, lột hết trang sức, quần áo trên người ta ra, giống như cái cách mà gã hàng rong vặt lông gà trên phố, thô lỗ sờ soạng khắp người ta.