Chương 36: Phiên Ngoại 4 (END)

Cả hai cũng không còn nhỏ tuổi, nên chuyện mang thai hộ thoáng đã tính đến. Dù sao, theo luật đã định thì bên phía Tiêu Chiến cùng Nhất Bác, chẳng thể gặp mặt người đã đồng ý mang thai hộ. Chỉ khi nào sinh rồi và đến nhận con thôi.

Cho nên, Tiêu Chiến cũng không sợ mất Nhất Bác dưới tay một người nào đó. Chỉ là lâu lâu, anh lại mất ngủ do suy nghĩ mấy chuyện dư thừa. Con nào cũng là con, nhưng bản thân lo, sau này nghĩ đến chuyện nó mang dòng máu của nữ nhân khác, liền khó chịu.

Nhưng được cái, có lẽ trời thương cả hai, nên lúc Tiêu Chiến cùng Nhất Bác ôm đứa nhỏ từ bệnh viện về. Nó giống cả hai như đúc, anh và cậu có cái gì đẹp lẫn nổi bật, đứa nhỏ đều thừa hưởng hết. Khiến bản thân thôi đặt nặng chuyện nó mang đến 3 dòng máu.

Người mang thai hộ có uống loại thuốc gia truyền của nhà Nhất Bác đưa. Thông qua chuyện Tiêu Chiến năn nỉ bác sĩ, cho mình gửi đồ chu cấp đến đối phương. Anh phải hứa lẫn viết cam kết, chỉ đưa đồ đến bệnh viện, xong để phía bệnh viện tự đưa lại đối tượng mang thai hộ. Chứ chẳng được đích thân trao cho hoặc gặp mặt.

Luật lệ bấy lâu đã thế, Tiêu Chiến cũng không muốn tranh luận thêm. Miễn đối phương được uống thuốc gia truyền của nhà họ Vương, để lúc hạ sinh là một đứa trẻ lành lặn, bình thường.

"Anh xem, con của chúng ta rất đáng yêu."

"Đúng rồi, thế là nhà chúng ta có tới 2 đứa trẻ rồi."

Tiêu Chiến ôm đứa nhỏ trên tay rồi nhìn Nhất Bác cười nói. Cậu còn chưa tới 7 tuổi, thế anh phải một lúc chăm hai đứa trẻ, trách nhiệm quả thực nặng nề.

"Không a, em lớn rồi a...lớn thật rồi mà."

Nhất Bác ủy khuất không chịu thừa nhận, nhìn bộ dạng của đối phương lúc này, có chỗ nào là trưởng thành à? Nhưng Tiêu Chiến cũng cười rồi gật đầu chấp nhận, để cậu được vui.

"Em xem, nên đặt tên con là gì?"

"Hmmm....Vương Tiêu Quân? Được không?"

Tiêu Chiến thấy có họ của cả hai, tên Quân cũng rất đẹp nên gật đầu đồng ý.

"Sư tử nhỏ của anh thật giỏi nha. Nghĩ ra được cái tên hay nha."

"Em không giỏi thì ai giỏi nào?"

Nhất Bác làm mặt đắc ý, Tiêu Chiến cũng rướn cổ hôn đối phương một cái coi như thưởng. Nhưng còn chưa kịp chạm môi thì Tiểu Quân đã khóc òa lên, làm anh lúng túng đi pha sữa. Bỏ lại cậu ủy khuất khôn nguôi. Xem ra, đứa nhỏ này xuất hiện, sẽ mở màn cho một cuộc tranh sủng.

"Ôi, ôi papa thương nha, con đừng khóc nữa, ngoan ngoan, papa thương a, sữa đây nha, sữa nha."

"Để em, anh nghỉ lưng một chút đi. Anh đã thức cả đêm rồi còn gì?"

Nhất Bác đưa tay cầm lấy bình sữa thay Tiêu Chiến. Ngay từ khắc bệnh viện báo người mang thai hộ sinh, anh cùng cậu cấp tốc chạy đi dù đang là nửa đêm. Xong rồi còn chầu chực một buổi dài, mới được ôm đứa nhỏ vào lòng và về nhà. Toàn bộ quá trình đều một tay anh lo, vì anh tỉ mỉ hơn cậu. Thành ra bây giờ không tranh thủ nghỉ ngơi, thì chẳng trụ được lâu dài.

"Để em được không đó?"

"Anh đừng có mà xem thường em nha, em đã nói em lớn rồi mà."

"Được được, em lớn rồi."

Tiêu Chiến thấy rất an tâm với Nhất Bác là sự thật, nên sau đó cũng đi tắm rửa, thay chiếc áo ngủ cho nhẹ người cùng thoải mái, rồi lên giường nằm xuống. Vừa nhìn đứa nhỏ đáng yêu, vừa nhìn cậu ra dáng một người cha.

"Khi nào, đứa nhỏ sẽ hóa lại thành sư tử?"

"Có khi sẽ không hóa lại đó anh."

Đứa nhỏ này trong người mang ba dòng máu, nhưng hết hai phần là của con người, cộng thêm uống thuốc. Nên có hóa lại thành sư tử hay không vẫn là chưa thể khẳng định. Nhưng có hóa hay chăng, Tiêu Chiến vẫn thương yêu hết mực. Giống như bản thân từng cưng sủng, nuông chiều Nhất Bác ở lúc xưa vậy, một chút ái ngại cũng không có.

"Sao cũng được, dù gì nó cũng là con của chúng ta."

Tiêu Chiến véo má của Tiểu Quân sau khi nói xong.

"Anh định thuê bảo mẫu không? Hai chúng ta đều là nam, thực chẳng có nhiều kinh nghiệm trong lĩnh vực này. Em dẫu nhận ít show lại, cũng không thể cạnh con năm dài tháng rộng. Còn anh công việc thì chất núi rồi, dù muốn con cảm nhận được tình yêu thương đủ đầy nhất, vẫn nên thuê thêm người."

Nhất Bác quả nhiên suy nghĩ thấu đáo, với lại Tiêu Chiến cũng tính chuyện này rồi. Công việc của bản thân phải nói là cao hơn núi, do ba Tiêu cũng giao lại tập đoàn gia truyền mấy đời cho anh. Nên gánh nặng trên vai càng tăng thêm mấy phần. Nếu không có cậu cạnh bên, anh lo mình sẽ stress nặng nề, đôi khi còn sụp đổ.

Dù Nhất Bác thật sự không ở cạnh Tiêu Chiến xuyên suốt, hoặc làm chỗ dựa, nơi san sẻ cho anh sau mỗi ngày đi làm về thường xuyên. Thì chỉ cần một cuộc gọi, thậm chí tin nhắn cũng đủ làm anh ấm lòng, thấy có lại tinh thần cùng sức sống. Huống chi đối phương hiểu chuyện, thương và đặt anh lên hàng đầu, thì còn gì mà phải ưu phiền?

"Con trai ngoan, con trai giỏi, uống nhiều sữa, khỏe mạnh, khôn lớn nhanh chóng nhé. Ba và papa đều vô cùng yêu con."

Có lẽ đứa nhỏ nghe được, nên nó cứ như đang cười với Nhất Bác. Cậu định quay sang báo cáo, con mình biết cười thì bắt gặp Tiêu Chiến ngủ mất rồi. Nhưng tay vẫn không quên nhè nhẹ vỗ vỗ Tiểu Quân cho dễ ngủ. Cậu vừa xót vừa hạnh phúc rồi nở một nụ cười chứa nhiều hàm ý.

Nhất Bác thật sự không ngờ, có ngày bản thân sẽ thành công cũng như có được một gia đình hạnh phúc như thế. Dù hôm nay Tiểu Quân có đến với cả hai hay chăng, cậu vẫn thấy đầy đủ niềm vui, trọn vẹn theo kiểu đúng viên mãn.

3 năm sau.

"Vương Nhất Bác, em có còn là con người không hả? Tiểu Quân là con của em mà."

Tiêu Chiến cảm thấy rất đau đầu, khi nhà có một Nhất Bác cùng Tiểu Quân đều thích làm nũng. Ba mà lại không chịu nhường nhịn con cái, còn thích chọc cho nó khóc. Thế nhưng lúc phân xử thì ai ai cũng bày ra vẻ ủy khuất, đáng thương. Nên anh chẳng biết nên làm sao cho vẹn cả đôi đường. Dù biết phải chiều đứa nhỏ hơn cậu.

"Em có làm cái gì đâu."

"Papa, papa."

Tiểu Quân nói chuyện vẫn chưa rành lắm, oan ức cầm que kem lại chạy đến để ôm chân Tiêu Chiến. Anh khom người xuống ẵm đứa nhỏ lên, sau đó dỗ dành.

"Ngoan, papa thương, papa sẽ mua cho con que kem khác. Đồng thời cấm ba Bác ăn kem 1 tháng. Chịu chưa nè?"

Que kem Tiêu Chiến vừa mua cho Tiểu Quân, đã bị Nhất Bác cắn mất hơn nửa cây. Trong khi đó chỉ là một lần ăn, vậy thử hỏi, con của anh còn gì để bỏ vào miệng nữa? Đường đường là hỏi xin, xin được liền ngoàm một miếng lớn. Thân làm ba mà chẳng nhường hoặc suy tính trước sau. Y hệt hai đứa trẻ ở với nhau, làm anh khốn đốn.

"Thế có...có tội ba không?"

Tiểu Quân cắn một miếng nhỏ rồi phồng phồng hai cái má sữa hỏi. Vì ăn kem lạnh nên đôi môi của đứa trẻ càng đỏ, chu chu ra theo kiểu thắc mắc khiến nhìn vào liền cưng chịu chẳng nổi. Tiêu Chiến cùng Nhất Bác đều đẹp đến từ ngữ nào diễn tả cũng chẳng đủ. Nên đứa con của cả hai, còn hơn cả tuyệt mỹ.

"Không có, vì ba Bác dám ăn hết kem của con mà? Đúng chứ?"

Tiểu Quân gật đầu, buồn tủi cắn ít kem còn sót lại. Nhất Bác từ xa bĩu môi, tỏ ra bộ dạng không thèm. Bởi cậu vốn dĩ có thể ăn món ngon hơn kem nhiều. Nhưng kể ra lại càng đau lòng, kể từ ngày Tiểu Quân xuất hiện, nó phải ngủ chung với cả hai. Lớn được một chút, anh cũng đâu đành cho ngủ riêng với bảo mẫu. Nên thời gian để hâm nóng tình cảm gì đó rất ít, đôi khi vừa vào cuộc hoặc giữa chừng, đều phải ngưng lại do nó khóc, rồi khát sữa, đói bụng, tè dầm, đi vệ sinh chẳng hạn.

Đôi lúc Nhất Bác tức con mình đến mức tai đuôi đều lộ ra. Nhưng vẫn còn nhận thức được, trong người nó đang chảy dòng máu của mình, nên mới ráng nhịn. Lòng thầm mong Tiểu Quân mau mau 18 tuổi, để cho ra ngoài tự lập, dẫu gả đi hay rước được dâu về thì vẫn phải sống riêng.

Chứ không gian riêng tư của Tiêu Chiến với Nhất Bác đã bị xâm phạm dữ dội, nên lòng cậu nóng như có lửa. Mà càng chờ trông điều gì đó, thì cảm thấy thời gian trôi qua chậm cũng như lâu đến. Nên cậu đành thở dài, nhìn từng ngày trôi qua trong sự nghẹn uất nửa thân dưới. Phải nói là đối phương quá thương Tiểu Quân, cho cậu ra rìa thật rồi.

Tiêu Chiến thương Nhất Bác theo một kiểu, thương Tiểu Quân theo một kiểu. Hai loại yêu này vốn dĩ không thể so sánh đồng hoặc xem là giống nhau rồi mang ra cân đo. Cậu cũng chẳng phải bất chấp mọi thứ để đòi hỏi, đạt được du͙© vọиɠ. Cơ mà trước kia, một tháng tệ gì cũng 5 lần. Nay đã 3 năm nhưng số lần cùng nhau lăn giường còn đếm trên đầu ngón tay. Anh hiểu là uất nghẹn, đôi khi còn làm tâm tình trở nên nóng nảy, khó chịu lắm chứ.

Mấy thiệt thòi trên, Tiêu Chiến cũng chẳng biết làm sao cho Nhất Bác giải tỏa bớt. Nên đành cố gắng hết sức, thường dỗ Tiểu Quân ngủ sớm, xem đối phương có muốn làm thì cùng nhau đấu sớm rồi ngủ nghỉ. Và rồi anh càng thương cậu nhiều, cũng do cái tính trưởng thành đã mang. Bởi đôi khi bản thân thấy tội nghiệp mà đề nghị, thì cậu sẽ lo sợ anh mệt, tự kìm hãm rồi chỉ ôm ngủ.

Nhất Bác làm ba rất đúng bổn phận, chỉ có điều vì Tiêu Chiến đang bênh Tiểu Quân quá nhiều, nên cậu đôi lúc ấm ức, rồi như con nít, tranh sủng với con trai của chính mình.

Giả như, Tiêu Chiến đang nấu cơm, Tiểu Quân sẽ mếu máo đi vào nói:

"Papa, ba ăn mất kẹo của con rồi."

Thế là Tiêu Chiến phải tắt bếp, đi ra giải quyết mọi chuyện. Khó khăn mới xong, thì trong lúc đang giặt những món đồ bằng tay, Tiểu Quân lại nức nở đi mách rằng:

"Papa, oa oa, ba cắn tai của con."

"Vương Nhất Bác, sao em cắn tai của con?"

Dù sao Tiểu Quân vẫn lai sư tử, cho nên lâu lâu tai đuôi đều lộ. Nhưng may là nó trưởng thành ở mức độ bình thường, giống con người, bằng không chắc đã cao lớn bằng Nhất Bác rồi. Cơ mà vấn đề hiện tại đang diễn đến là gì? Cậu cứ nghịch tai, nghịch đuôi của đứa nhỏ mãi, khiến nó khóc òa mới chịu là sao?

Nhưng mọi chuyện chưa từng dừng lại ở đó. Tiêu Chiến đang ủi đồ thì lại nghe tiếng Tiểu Quân với nước mắt lưng tròng nói:

"Papa, ba làm sứt cái đuôi của bộ đồ con mặc rồi."

Tiêu Chiến thường mua đồ dưới dạng hình thú, có tai lẫn đuôi giả cho con mình mặc, như thế vừa ấm vừa thoải mái. Nhưng anh không biết những thứ đó mang thù hằn gì với Nhất Bác. Cứ ít hôm lại sứt tai, sứt đuôi, rồi phải may lại.

"Papa ơi, papa, papa."

"Sao thế con?"

Lại là chuyện gì đây? Tiêu Chiến thật sự đau đầu lắm rồi. Đến cả giây phút đang lau dọn nhà cửa cũng không yên là sao?

"Ba, ba không thương con."

"Sao lại không thương? Con nói papa nghe xem?"

"Con nói...con khát sữa, thế là ba...ba nói không uống nữa."

Tiểu Quân nói rồi òa khóc, Tiêu Chiến cũng nhanh ôm vào lòng dỗ dành.

"Ôi...ôi papa thương, do ba chọc con thôi mà, ba Bác sao có thể không thương con? Ngoan, ngoan papa thương. Papa có rất nhiều tiền, con muốn bao nhiêu sữa cũng được, ngoan, nín nào, ôi papa thương nha."

Nhất Bác đứng ngoài cửa mà sinh khí, lòng đầy khó chịu bảo:

"Anh, em cũng muốn ôm."

"Em cút đi."

Tiêu Chiến bận đến tối mặt mũi, vậy mà còn luôn phải làm luật sư để giảng hòa cho hai ba con Nhất Bác là sao? Cậu bị anh quát liền giận dỗi, đi hẳn lên phòng ngồi buồn tủi.

Sau khi pha sữa xong cho đứa nhỏ, được một lúc thì Tiểu Quân cũng ngủ mất. Nên Tiêu Chiến ôm nó lên lầu, đặt xuống chiếc giường nhỏ có thanh bảo hộ, được để kế giường mình. Rồi quay sang nhìn Nhất Bác môi vẫn còn bĩu, mắt long lanh nhìn anh.

"Được rồi, sư tử của anh, ngoan, anh thương, anh ôm em nha."

Tiêu Chiến cười như nắng, ngồi xuống cạnh bên, ôn nhu, mềm mại ôm Nhất Bác vào lòng mình. Cậu cũng ngoan ngoãn cho anh ôm và ôm lại.

"Như vậy có phải tốt hơn không?"

"Nhưng Tiểu Quân là con của em, em ghen cái gì?"

"Nhưng anh là của em."

Tiêu Chiến kể từ ngày Tiểu Quân xuất hiện thì đã thành của chung rồi. Không thể riêng trong tim cậu nữa, nhưng tình yêu anh trao cho đối phương hiển nhiên là độc tôn, còn trao cho đứa nhỏ là loại phụ tử thiêng liêng khác. Chỉ là cậu vẫn ghen dù hiểu.

Không lâu sau đó, khi Nhất Bác đã làm được lão sư, người huấn luyện cùng biên đạo cho vài chương trình. Ước mơ được thỏa mãn, thành công vang dội, tiếng tăm bùng nổ. Thì cũng mở họp báo, công khai Tiêu Chiến cùng Tiểu Quân với mọi người. Anh ở giây phút này cũng chẳng cản ngăn gì nữa, bởi ai mà không ích kỷ, hy sinh che giấu bấy lâu cũng đủ. Chưa kể cậu thật sự kiên quyết, anh có cản ra sao vẫn vô ích.

Ban đầu, cũng rất nhiều người xì xầm mấy lời khó nghe. Nhưng Nhất Bác có gia đình, con thơ cùng vợ xinh đẹp thì đâu hối tiếc chi. Nên để cho ai dư hơi, dư sức cứ cười nói cho thỏa. Dẫu sao cũng không bàn mãi được đến hết đời, cũng như dù họ đứng đó phun nước bọt vào cậu cho đến chết, thì chuyện cậu bị chết đuối vẫn chẳng có khả năng diễn ra.

Nên Nhất Bác lạc quan lắm, mặc kệ mọi thứ, mà vui vẻ, trân trọng với những hạnh phúc của mình đang có. Có nhiều người mong mỏi được gia đình, cuộc sống như cậu khôn cùng mà chẳng được. Vậy cậu tại sao phải tự ngược? Nên mọi chuyện coi như khép lại tại đây.

Nhất Bác đã cho Tiêu Chiến, cùng Tiểu Quân một danh phận đàng hoàng, lẫn sự biết đến của nhiều người. Cậu thành công như hôm nay, nhờ có anh ở sau lưng vừa giúp vừa hỗ trợ, có lẽ cậu không thể trả hết nổi, những công ơn đó. Nhưng quyết tâm dùng thời gian còn lại sau này của cuộc đời, để yêu thương, chăm sóc, bảo vệ cho anh và con thật tốt.

Không cầu hoa lệ, chỉ cầu an nhiên. Tiêu Chiến cũng bán đi tập đoàn, thôi làm tổng tài, dùng số tiền mấy đời ăn nào hết này, đi làm từ thiện và nuôi dạy Tiểu Quân cho nên người. Đôi khi thấy rảnh quá thì đi coi thử vài mẫu đất rồi đầu tư, đổi đồng lời, chứ chẳng tất bật, dành ít thời gian cho gia đình nhỏ nữa. Nhưng rồi bản thân vẫn thấy, một ngày không đủ để làm những việc nhà. Loay hoay cho con, rồi lại quay sang Nhất Bác, cộng thêm các chuyện khác, khiến anh quên mất thời gian.

Còn Nhất Bác sau khi giải nghệ cũng mở một phòng dạy nhảy. Những người đến đăng ký học phải nói là vô cùng nhiều. Nên cuộc sống của nhà ba người, đều bình thường trôi qua. Nhưng thực chất, Tiêu Chiến cùng cậu rất thích cảm giác này. Bởi chẳng bị gò bó từ gánh nặng của thân phận người công chúng. Rồi làm ông này bà nọ, tối ngày đấu trí, giành giật trên thương trường.

Cứ bình phàm mà sống, mà cảm nhận được những hạnh phúc từ những điều nhỏ nhặt mang lại. Được thoải mái, thư thái, chẳng phải lo hay sợ bất kỳ điều gì. Muốn làm gì thì làm đó, dễ chịu biết bao?

Cuộc sống này đúng tất bật, Nhất Bác cùng Tiêu Chiến đều bận rộn với nhiệm vụ riêng của mình. Nhưng lại vui vẻ, không biết mỏi mệt, hạnh phúc vô vàn, đầm ấm đến mức khiến ai ai cũng ganh tỵ.

------THE END PHIÊN NGOẠI-----