Chương 46

Tiếng còi xe cứu thương vang vọng cả một góc trời, người nằm trên cáng máu chảy không ngừng, vị y tá lo sợ anh sẽ chảy máu quá nhiều ảnh hưởng đến tính mạng mà lấy băng gạc bịt miệng vết thương ấn chặt lại.

Mỹ Lệ về đến nhà thì nằm lăn ra giường mệt mỏi sau chuyến bay dài, trong một đoạn mơ màng, hình ảnh Diệp Phong Thần xoa đầu cô hiện lên.

Anh dịu dàng ôm cô vào lòng không nói gì chỉ có vòng tay là ấm áp khiến cô không muốn buông ra, rồi trước mắt cô xuất hiện một cánh đồng hoa trắng muốt, Diệp Thần nắm tay cô chạy vào những vệt nắng xinh đẹp.

Cô cười vui sướиɠ, chưa bao giờ cô được trải nghiệm điều gì tuyệt vời hơn thế, cảm xúc dạt dào khó tả, cả thế giới như chỉ có hai người là trung tâm của vũ trụ.

Cô nép vào lòng anh, anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cô, khuôn mặt cô e ấp nụ cười hạnh phúc, anh nâng cằm cô lên, cô nhắm mắt đợi chờ nụ hôn nồng cháy.

Nhưng rồi sự hụt hẫng hiện về, cô chờ đợi nhưng không thấy gì cả, cô hé mắt ra nhìn thì cánh đồng hoa đã biến mất, những vệt nắng cũng không còn, thay vào đó là một màn đêm u tối, tối đến mức bao trùm mọi thứ cô không thể thấy gì cả, đôi mắt cô như mù loà hẳn đi, tay chân cô sờ soạng lung tung tìm kiếm.

Cô sợ hãi gọi tên anh thật to, nhưng cổ họng không phát thành tiếng, cô càng cố gắng gọi tên càng khó khăn.

Cô tiến về phía trước rồi chân cô bước hụt một nhịp, cả cơ thể cô lao xuống một cái vực không đáy, giật mình tỉnh dậy sau cơn ác mộng, mồ hôi cô nhễ nhại trên trán.

Cô nghĩ có lẽ do mệt mỏi nên mới mơ lung tung như vậy, cô đi đến phòng tắm, hắt nước vào mặt cho tỉnh ngủ rồi đi xuống phòng bếp tìm kiếm đồ ăn.

Đã mấy tiếng trôi qua mẹ Diệp Thần cùng Tô Hân mệt mỏi chờ đợi bên ngoài phòng cấp cứu, vẫn chưa một vị bác sĩ nào bước ra, họ đang đấu tranh với tử thần giành lại mạng sống cho anh.

- Bác, anh ấy sẽ không sao chứ.

Tô Hân đứng ngồi không yên, lúc sáng đang yên lành đột nhiên tối đến liền bị tai nạn.

- Là tại bác...tại bác ...



Bà Diệp nước mắt ngắn nước mắt dài, sụt sùi tự trách cứ bản thân đã để cho Diệp Thần bị tai nạn.

Tô Hân đi lại, vỗ vào vai bà an ủi.

- Chuyện xảy ra ngoài ý bác đừng tự trách mình nữa

Như tìm được sự đồng cảm bà Diệp ôm lấy Tô Hân khóc càng to hơn.

Thế mới biết lúc hoạn nạn ai mới là người quan tâm mình nhất, Tô Hân tuy có hơi ngang ngược hống hách, nhưng thấy Diệp Thần bị nạn cũng lo lắng không thôi, lần này có lẽ bà không nhìn lầm người yên tâm mà trao gia sản cho con bé.

Đến gần sáng, bác sĩ trong phòng cấp cứu mới mở cửa đi ra, Bà Diệp ngay tức khắc nắm lấy tay hỏi han tới tấp.

- Bác sĩ con trai tôi sao rồi, con trai tôi vẫn sống đúng không?

Vị bác sĩ từ tốn cởi bỏ khẩu trang trả lời.

- Người nhà bệnh nhân yên tâm, bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, hiện tại phải theo dõi thêm, ca phẫu thuật rất thành công, bây giờ một người theo tôi đi làm giấy vào viện.

Tô Hân đi ra xung phong

- Bác gái để cháu, bác nghỉ ngơi đi đã bác thức trắng cả đêm rồi.

Bà Diệp mặc dù rất lo cho con trai nhưng nhìn Tô Hân nhiệt tình như vậy cũng được an ủi chút đỉnh, ít ra lúc này bên cạnh con trai bà còn có người lo lắng, không như cái thứ kia chỉ đem lại xui xẻo, đã tống đi rồi mà vẫn còn khiến gia đình bà không yên ổn.