Trở về Đào phủ, ngày ngày
không
thoải mái như những ngày trước. Vương ma ma mỗi ngày xốc lại phần tinh thần nhìn chăm chú nàng, thao thao bất tuyệt
nói
nàng phải nhớ kỹ phải quản lý đông cung như thế nào, quản giáo sườn phi cơ thϊếp như thế nào, liệt kê
một
loạt so với tóc của nàng còn dài hơn, mỗi ngày trước khi ngủ, Thúy Lan thay nàng chải tóc, Vương ma ma đứng ở
một
bên nhìn chằm chằm.
Càng khó chịu là bởi vì nàng tiến cung ngày ngày ăn uống tuỳ thích nên gần đây lên cân chút, hơn nữa nàng từ bé khẩu vị rất tốt. Vương ma ma nhìn lo lắng, sợ nàng mập như quả cầu, liền hạ lệnh đem thức ăn mỗi ngày của nàng giảm phân nửa, chỉ còn lại rau dưa,
một
chút thức ăn mặn.
Ngoài ra, Vương ma còn mang tới thư phòng nàng rất nhiều loại sách, những chỗ cần chú ý còn lấy bút hoạ lên. Đào Nguyệt An nhìn tới liền nhớ lại chuyện mình và Tần Sở Minh làm, mặt liền đỏ như trái táo. Nửa là xấu hổ, nửa là ngượng ngùng.
Vốn là lúc luyện tập chỉ cần
một
cái làm
không
tốt
thì
Vương ma ma
sẽ
không
thêm để ý tới ánh mắt khẩn cầu của nàng, lệnh cho Thúy Lan, Thúy Trúc bưng toàn bộ điểm tâm của nàng xuống dưới.
Vì thế, Đào Nguyệt An trời vừa tối liền đói bụng đến choáng váng đành lên giường nghỉ sớm. Nghĩ đến trông thấy Chu công có thể quên
đi
đói khát, nhưng nửa đêm thường thường bị đói đến đau bụng, khó chịu.
Mà bên kia, kẻ được Phong Hoà đế tự mình phê chuẩn việc điều binh
thì
cáo bệnh
không
để ý tới triều chình, hơn nữa Đào Tương cố ý
nói
thêm vào,
sự
tình liền trì hoãn xuống dưới. Tần Sở Minh đơn giản mỗi ngày hoa quả, điểm tâm, trà trộn vào Đào gia nghe lén.
Nhắc đến chuyện Hồi tộc lại dong dài như lão bà bà nào là cùng thuộc hạ thảo luận xem làm như thế nào để tiêu hủy chứng cứ phạm tội, che đậy khuyết điểm. Người nào
hắn
(Đào Tương) xem
không
vừa mắt,
không
thể lưu lại. Chuyện Tây Bắc náo động phải mai phục
trên
đường, rồi từ đâu chiêu mộ được thích khách.
Còn có thuộc hạ của
hắn
(Đào Tương), hồi tộc đầy tâm ý mang đến quyển sách quý tặng, hy vọng có thể được Đào Tương chỉ giáo, hoặc là xem ai đó
không
vừa mắt, cảm thấy
hắn
có vấn đề, có thể là Thái Hậu hoặc là Sở vương.
Mấy ngày lien tiếp đều
nói
chung 1 vấn đề khiến Tần Sở Minh chán đến chết gặm quả táo, lỗ tai đều sinh kén.
Đào Tương
nói
xong công việc thường ngày, cùng lão ma ma bắt đầu
nói
chuyện.
"Vương
cô
nương ngược lại là
một
có hiểu biết, nhưng lão nô gần đây chẳng biết tại sao, đột nhiên có chút bận tâm, dù sao diện mạo của nàng kia...
thật
sự
có chút dụ dỗ."
"Ngươi là sợ Nguyệt An
không
tranh lại nàng?"
"Ngài cũng biết... Tiểu thư chính là cái tính tình kia. Trừ bỏ
một
ngày ba bữa, chuyện khác
một
chút cũng
không
để bụng, lão nô gần đây dạy nàng hầu hạ thái tử như thế nào, này sách
nhỏ
mang tới bao nhiêu ngày rồi, còn
không
có thuộc. Lão nô cũng là trong lòng phát sầu."
Đào Tương
một
hồi trầm mặc, sau
nói, "Chỉ cần Nguyệt An sinh được trưởng tử."
...
Tần Sở Minh nằm ở
trên
nóc nhà, gió đêm thổi lành lạnh, chợt nhớ tới, chính mình tựa hồ sau tiệc rượu trong cung khi kết thúc,
đã
lâu
không
thấy Tiểu Hạ Nguyệt.
Đào Nguyệt An ban đêm tỉnh lại, đói bụng đến mức dạ dày bắt đầu quặn đau, nghĩ
đi
phòng bếp thức ăn trộm chút lót bụng. Nàng tùy tiện khoác kiện xiêm y, lén lút mở cửa, lặng lẽ thừa dịp bóng đêm hướng phòng bếp
đi.
Tần Sở Minh ghé vào
trên
nóc nhà đứng ngồi
không
yên, vụиɠ ŧяộʍ xốc miếng ngói bên trong xem.
Thấy nàng lén ra cửa, liền
đi
theo. Muốn tiến trước
nói
chuyện, lại
không
dám, sờ sờ dấu răng chính mình trăm phương nghìn kế lưu lại ở
trên
xương quai xanh, cắn răng
một
cái, tránh ở
trên
nóc nhà bếp nhìn vào bên trong.
Đào Nguyệt An vào phòng bếp, phần lớn những nha đầu phụ bếp đều nghỉ ngơi, liền thừa
một
hai bà bà coi chừng đêm.
"Gặp qua đại tiểu thư." Ma ma chào nàng qua loa, cây quạt
trên
tay còn quạt canh gà
trên
bếp lò, mùi thơm kia theo khe hở xông tới, khiến Đào Nguyệt An tâm thần nhộn nhạo.
"ma ma, ngài
đang
làm cái gì a..." Đào Nguyệt An nuốt nước miếng, nàng si ngốc xốc màn che lên,
một
trận khói trắng lẫn vào mùi thơm gà ác đậm đà.
Ma ma dùng chiếc đũa đυ.ng gà ác, thấp giọng lẩm bẩm, "Thịt này tại sao còn chưa nát vụn." Nghe Đào Nguyệt An câu hỏi, đáp, "Lão gia gần đây chính vụ bận rộn, phu nhân cố ý phân phó phòng bếp chưng gà ác canh, cho lão gia bổ thân mình."
"Nga." Đào Nguyệt An đứng bất động, liền nhìn chăm chú gà ác, hai mắt long lanh giống sao
trên
trời.
Ma ma đậy nắp nồi lại, đun thêm củi, lại bị ánh mắt của Đào Nguyệt An làm cho khó xử
thật
sự
chịu
không
nổi, khổ sở
nói, "Đại tiểu thư, đây là canh cho lão gia, ngài đừng làm khó dễ lão nô."
Đào Nguyệt An sâu hít sâu mùi thơm ngát, đói bụng dạ dày càng đau, vì thế ủy khuất nhìn ma ma, còn lời thề son sắt so cái
một
thủ thế, " ma ma, ta chỉ thử
một
ngụm,
một
ngụm
nhỏ
thôi."
"không
được, đây là phu nhân giao phó. Ngài nếu muốn uống, hãy nơi với phu nhân
nói
một
tiếng, có
sự
chấp thuận, lão nô
thật
sự
không
dám động vào canh lão gia." Ma ma che chở ở nòi canh giống gà mẹ che chở con gà con, sợ nàng xông lên uống
một
hớp, "Lão gia ngày thường kiêng kị nhất người khác động đến đồ ăn của ngài ấy, ngài
thì
sẽ
không
có việc gì, nhưng lão nô còn
một
nhà già trẻ cần nuôi,
thật
sự
không
dám làm việc này."
Đào Nguyệt An chán nản xoa bụng, cúi đầu khiến Tần Sở Minh
trên
nóc nhà
một
trận đau lòng, nàng đột ngẩng đầu, lại mắt sáng như sao hỏi "Kia ma ma, ngài còn cái khác ăn được
không?"
"Còn có chút bánh bao nguội bữa tối còn dư." Ma ma vừa
nói
ra miệng, nhớ tới lời Vương ma ma giao phó liền nghĩ muốn cắn đầu lưỡi, vội vàng đổi lời
nói, "không
có, đều thu thập hết rồi."
Đào Nguyệt An đem câu
nói
kế tiếp tự động bỏ qua, bước nhanh chạy đến
trên
l*иg bàn,
nhẹ
tay
nhẹ
xốc lên, bên trong còn có mấy cái bánh bao trắng, đều
đã
nguội lạnh, cứng ngắc.
Đào Nguyệt An vừa định lấy
một
cái, ma ma kia liền sợ níu tay nàng lại, như lâm đại địch khép lại che, vẻ mặt áy náy tươi cười, "không
phải lão nô
không
cho ngài ăn, chỉ là Vương ma ma ra lệnh, nếu chúng ta lén cho đại tiểu thư ăn, ngày mai
sẽ
thu dọn đồ đạc ra khỏi phủ, cháu ngoại lão nô còn
nhỏ, con dâu sữa
không
đủ, chỉ đành dựa vào tiền lương của lão nô để mua sữa dê. Đại tiểu thư xin thương xót, đừng làm khó dễ lão nô, lão nô van xin ngài."
Đào Nguyệt An nhìn bánh bao cứng ngắc bị lão ma ma cướp
đi
lưu luyến
không
rời,
trên
tay lưu lại cảm xúc còn sót lại
Ma ma sợ tiếp tục
sẽ
xảy ra chuyện, vội vã tiễn nàng
đi
ra ngoài, "Đêm
đã
khuya, đại tiểu thư
đi
ngủ sớm
một
chút. Bằng
không
ngày mai lại
không
có tinh thần, lão nô còn phải đưa canh cho lão gia,
không
tiện tiếp đãi đại tiểu thư."
Đào Nguyệt An bị đẩy ra, ma ma đóng cửa lại, nàng
không
cam lòng vỗ hai cái, ngồi ở cửa. Lúc nãy đói bụng nhớ đến thức ăn còn có động lực
đi
đường
hiện
tại đói bụng chân như nhũn ra, chuyển cũng
không
muốn chuyển.
Nàng ôm đầu gối nắp nhìn lên ánh trăng giống như bánh trứng tròn trịa nàng khẽ cười. Đào Nguyệt An choáng hoa mắt, mơ mơ màng màng thấy Tần Sở Minh... Trong tay, trong tay có
một
trái táo.
Đào Nguyệt An
không
ngừng bận rộn đem quả táo đoạt lại gắt gao cầm lấy, cũng
không
để ý rửa hay chưa, liền trực tiếp cắn
một
cái.
Nước ngon ngọt theo thịt quả tràn ra, chỉ cảm thấy vạn vật yên lặng, trong mắt nàng chỉ còn lại quả táo, ngay cả khi Tần Sở Minh đem nàng lén ôm ra Đào phủ cũng
không
phát
hiện.
Khi nàng chậm rì rì lấy lại tinh thần
thì
mới phát
hiện
mình ngồi ở
trên
băng ghế, Tần Sở Minh khuôn mặt nhu hòa lại đau lòng xem nàng si mê gặm thịt táo tí xíu
trên
hột.
thật
sự
là mấy ngày
không
cho phép ăn đồ ngọt, đồ ăn đều là nước nấu thả tí xíu muối, miệng
không
có hương vị, ăn cái gì cũng thơm ngọt.
Tần Sở Minh muốn đem hột rút, Đào Nguyệt An còn lôi kéo
không
chịu buông,
hắn
đành
nói, "Ta sai người hầm canh cho nàng uống."
Nghe được, Đào Nguyệt An chợt xúc động lệ nóng quanh mắt, trong mắt long lanh, tay cũng buông lỏng, "thật
sự
có canh sao?"
" Ừ." Tần Sở Minh vừa
nói, lão mụ tử Tôn Sách
không
tình nguyện dùng chân đá văng ra cánh cửa, bưng
một
bát canh gà bước vào, tức giận "Phanh "
một
tiếng đặt ở nàng trước mặt.
Tần Sở Minh vừa rồi còn nhu hòa thần sắc chớp mắt sắc bén, trừng Tôn Sách khiến
hắn
sợ hãi lui hai bước, học kiểu mỉm cười của tiểu nhị, "Đào
cô
nương chậm rãi uống, đây là Vương gia sai phòng bếp chuẩn bị cho ngài."
Tôn Sách vừa
đi, Tần Sở Minh lại trở nên nhu tình bốn phía.
hắn
nâng chén canh, vừa định ôn nhu bưng qua, Đào Nguyệt An tựa như quỷ chết đói, gấp gáp tiếp nhận, dùng múc
một
muỗng lớn cho vào miệng.
không
ngờ còn nóng bị phỏng nước mắtrơi xuống, nếu
không
Tần Sở Minh tiếp được chén trong tay nàng
đã
bị rớt xuống đất.
"Uống chậm
một
chút." Tần Sở Minh cầm chén đặt ở lòng bàn tay mình, dùng thìa múc chút canh,
nhẹ
nhàng thổi thổi đưa qua.
Đào Nguyệt An
đã
lâu chưa ăn qua thịt, lại bị Vương ma ma bỏ đói mấy ngày nay, bỗng nhiên trong lòng ê ẩm,
không
khỏi cảm động,
không
thèm so đo việc xấu của
hắn
trước kia, tùy
hắn
đút, lấy khăn lau miệng cùng căm bị nước canh rơi xuống.
Miệng
nhỏ
không
ngừng mở ra chờ
hắn
đút, bộ dạng ngoan ngoãn khéo léo, Tần Sở Minh tim đập rộn ràng cảm giác hạnh phúc tràn đầy. chận rãi đem canh cùng thịt gà trộn chung rồi đút cho nàng.
Khắp phòng
không
khí hòa hài, Tôn Sách mang thêm điểm tâm bước vào nhìn chỉ còn xương cùng nước canh,
không
nhịn được hỏi, "thật
có thể ăn."
Lập tức phá vỡ
không
khí tốt đẹp mà Tần Sở Minh trăm phương ngàn kế tạo
một
chút cũng
không
để lại. Tôn Sách sau gáy chợt lạnh, tự biết gây họa thấy tàn nhẫn trong mắt Tần Sở Minh
thì
nhanh chóng bỏ chạy.
Đào Nguyệt An có chút ngượng ngùng sờ đầu, "Ta giống như ăn nhiều lắm." Lời tuy
nói
như vậy, nhưng ánh mắt lại đầy khát vọng nhìn xếp bánh đậu xanh.
Đôi mắt ngấm ngấm nước ngước lên nhìn
hắn, Tần Sở Minh trong lòng còn ngọt hơn so với điểm tâm chạy nhanh lắc đầu, "không
nhiều lắm, ta vừa mới ôm nàng đến đây, nàng gầy đến mức
trên
người toàn xương đâm ta đau." Vừa
nói, ý thức được tự mình
nói
sai, lập tức câm miệng, nhưng Đào Nguyệt An cũng
không
phát
hiện
mình bị sỗ sàng, theo bản năng tìm đối tượng có thể tâm
sự
đem ủy khuất mấy ngày này
nói
hết ra, "Nhưng ma ma... ma ma
nói
ta rất mập,
đã
lâu
không
cho ta ăn canh ăn thịt, chạm vào điểm tâm. Ta mấy ngày nay cũng chưa được ăn no."
"Béo?" Tần Sở Minh nhìn tiểu trư yếu đuối mỏng manh, ánh mắt biến thành sắc nhọn, gương mặt hồng phấn biến mất thay vào đó là loại tái nhợt như bị bệnh lâu ngày.
hắn
khẳng định
nói, "không
mập, nàng
một
chút
không
mập. Đừng nghe ma ma
nói
bừa, học nữ hài tử trong kinh thành giảm béo, đói bụng hại thân mình còn
không
được tích
sự
gì."
"thật
vậy chăng?" Đào Nguyệt An kích động giữ chặt Tần Sở Minh, biến thành tiểu hổ, khiến
hắn
thụ sủng nhược kinh, tim đập đều tựa như ngừng nửa nhịp, theo bản năng thấy nàng cầm lấy tay bản thân, khẩn trương đến
nói
không
rõ
ràng, "thật
sự, nàng trước kia rất dễ nhìn."
nói
xong nhịn
không
được mặt đỏ tim đập dồn dập, thêm
một
câu, "...
thật
tốt xem,
không
cần phải giảm béo, ta đều thích."
nói
xong vừa
nói, thanh
âm
càng ngày càng
nhỏ, giống muỗi ong ong kêu.
Giống như rốt cục cũng có người hiểu được nỗi khổ của mình Đào Nguyệt An cảm động, lời thổ lộ phía sau tự nhiên
không
nghe
rõ. Đột nhiên cảm giác được, Tần Sở Minh
không
xấu như nàng nghĩ.
Tần Sở Minh thừa dịp đổ dầu vào lửa, đem điểm tâm giao cho nàng, dụ dỗ
nói, "Ăn nhiều chút. Nếu về sau, ma ma
không
cho nàng đồ ăn, ta đây
sẽ
mang đến cho nàng, ta cái gì cũng có."
Đào Nguyệt An cẩn thận cầm dĩa bánh, miệng nhét đầy, vội vã gật đầu
không
ngừng. Tần Sở Minh thấy nàng đồng ý, cao hứng suýt nữa hoa chân múa tay vui sướиɠ, hậu tri hậu giác phát
hiện, đây mới là phương thức dụ dỗ nàng dâu hiền chính xác.