Chương 38: Tiểu vương gia bị vứt bỏ thật đáng thương

"Tông

anh, mẫu phi

không

hiểu,



ràng nếu để

sự

tình phát triển tiếp, Thái Hậu cùng Doãn Tuyết Trữ chuyện

sẽ

thấy

không

giấu được, ngươi vì sao phải giúp bọn họ che dấu

đi?" Đào quý phi

đi

đông cung, Trịnh Tông

anh

đang

ngồi uống trà.

"Mẫu phi nghi ngờ, cũng là đương nhiên." Trịnh Tông

anh

nâng chén trà đến trước mặt nàng "Nhi thần mới đầu nghe xong kế hoạch mẫu phi, cũng nghĩ đó

sẽ

là cơ hội tốt để đả kích Doãn gia. Nhưng nghĩ lại, Tam Hoàng đệ cùng Thái Hậu sinh hiềm khích, sao

không

ở chỗ này bán cho nàng

một

cái nhân tình, cố gắng đem Doãn gia thành người của ta, trong cuộc chiến này càng thêm phần thắng."

Đào quý phi nhíu mi, Trịnh Tông

anh

nói

tiếp, "đây là kế hoạch nhi thần nhất thời nghĩ ra, bây giờ mới

nóirõ

cho mẫu phi, bản thân tự tiện hành động, xin hãy mẫu phi đừng trách tội nhi thần."

Đào quý phi nở nụ cười ấm áp, thay

hắn

sửa lại cổ áo

một

chút, "Ngươi

hiện

tại lớn, học cách tự mình quyết định là chuyện tốt. Mẫu phi cao hứng cũng

không

kịp, làm sao

sẽ

trách tội?"

Đào quý phi quay về Cảnh Đức cung

thì

Vương ma ma

đang

hầu hạ Đào Tương uống trà,

nói

chuyện. Đào Tương thấy nàng bước vào, đứng lên

nói, "Vi thần tham kiến Quý phi nương nương."

"Ca ca

không

cần đa lễ." Đào quý phi ngồi xuống vị trí bên cạnh Đào Tương, khuôn mặt đầy u sầu.

"đã

hỏi Thái tử?" Đào luôn

nói, "hắn

nói

cái gì mà sắc mặt muội muội kém như vậy?"

Đào quý phi thuật lại lời

nói

của Trịnh Tông

anh, lo lắng

nói, "Ca ca, thái tử

đã

lớn, rất nhiều việc chúng ta cũng

không

thể tự quyết giống như xưa,

nói

cái gì, ép

hắn

thì

làm cái đó. Cứ thế,

hắn

sẽ

cố gắng thoát khỏi chúng ta, dù sao

sự

kiện tiểu viện kia..."

"Muội muội đừng quá lo lắng, thái tử nhớ kỹ

sự

kiện mẹ đẻ

hắn?"

Đào quý phi gật gật đầu, " Dạ, việc mẹ để thái tử chính là muội ra tay, máu mủ tình thâm

không

trành khỏi liên lụy. Mấy năm nay trong cung dù ta

đã

nghĩ cách ngăn cấm lời đồn đoán, nhưng Thái Hậu lại

âm

thầm đốt lửa, hơn nữa những đại thần đối đầu với ca ca cũng

không

tránh khỏi nhắc đến, muội muội nghĩ, thái tử ít nhiều cũng bị ảnh hưởng. Ca ca có nhớ hay

không, lúc trước Thái Hậu thay thái tử, tam hoàng tử tìm

một

sư phụ, trước đó, thái tử còn có chút phản nghịch, thường thường theo đối nghịch với ta. Nhưng từ khi sư phó đến, thái tử liền dần dần biết thu liễm, ta mới đầu còn nghĩ đó là vì Thái Phó dạy tốt, tính tình thái tử có chuyển biến tốt, còn khiến bệ hạ thưởng

hắn

không

ít thứ. Nhưng chuyện hôm nay, ta trở về ở bên trong kiệu suy nghĩ rất lâu, tất cả các thứ này, chỉ là thái tử

ẩn

nhẫn

không

phát ra, chờ

hắn

lên ngôi vị hoàng đế, tay cầm quyền to sau đó

sẽ

chậm chậm đối phó Đào gia báo thù cho mẫu thân?"

Đào Tương cùng Vương ma ma vừa nghe, đều hít sâu

một

hơi lạnh. Nếu

thật

như thế,

thật

là đáng sợ.

"Nương nương xác định, đây vẫn chỉ là đoán?" Vương ma ma phục hồi, hỏi.

"Bổn cung cũng

nói

không

chính xác, chỉ là mơ hồ nghĩ đến hoặc có lẽ Bổn cung

đã

nhiều ngày bận rộn choáng váng đầu óc, suy nghĩ nhiều." Đào quý phi ưu sầu

nói.

Đào Tương vẻ mặt trấn tỉnh, trấn an nàng, "việc này tam thời

không

nên đề cập tới, việc cấp bách

hiện

nay là làm cho Nguyệt An thuận lợi gả cho thái tử, chuyện sau đó

đi

một

bước tính

một

bước. Ta

sẽ

lưu ý hơn, chỉ cần thái tử có suy nghĩ lệch lạc ngay lập tức phải diệt trừ."

Ngoài Cảnh Đức cung, từ khi Doãn Hạ bị kéo dung trượng cho đến chết, Đào Nguyệt An tâm thần

không

yên, trực giác nghĩ Doãn Hạ

không

phải là hung thủ. Nàng ở bên ngoài phòng thẩm án chờ Vương Thải Vi, kết quả Vương Thải Vi bị ma ma dạy lễ giáo gọi lại,

nói

một

hồi lâu

nói, đành xin lỗi nàng,

nói

là phải học quy củ,

không

có thể

đi

Cảnh Đức cung. Đào Nguyệt An liền cùng Thúy Lan

đang

đi, chưa được mấy bước, liền nghe được có người sau lưng kêu nàng.

"Đại tỷ." Đào Nguyệt An quay đầu lại,

thì

nhìn Đào Nguyệt Hi cùng Đào Nguyệt Lâm, vẻ mặt nhiệt tình hướng nàng tiếp đón. Đào Nguyệt Lâm cũng

không

phải tình nguyện, ngoảnh mặt hết nhìn đông tới nhìn tây chung quanh nhìn lung tung.

" Đại tỷ

đi

Cảnh Đức cung sao?" Đào Nguyệt Hi cung kính chào nàng " Nguyệt Lâm và muội ngày mai phải rời cung, buổi tối trong cung mở yến hội, tất cả tiểu thư cung đều được tham gia, bọn muội liền muốn thừa dịp hôm nay rảnh rỗi,

đi

chỗ





nói

lời tạm biệt. Tỷ tỷ nếu cũng

đi, vậy liền

đi

chung,

trên

đường cũng có thêm bạn."

" Ừ." Đào Nguyệt An gật gật đầu, Đào Nguyệt Hi liền nhiệt tình dẫn các nàng

đi,

trên

đường

nói

không

ngừng, Đào Nguyệt An cũng

nói

hai ba câu hùa theo,

thật

vất vả chịu đựng đến Cảnh Đức cung, nghĩ có thể giải thoát rồi. Thúy Hoa còn

nói

quý phi mệt mỏi,

đang

ở chợp mắt

một

chút, đoán chừng quá mấy canh giờ.

"Đại tỷ, ngươi

đã

ở tại Cảnh Đức cung nhiều ngày, chúng ta đến phòng của ngươi nghỉ

một

lát, chờ quý phi tỉnh, chúng ta lại đến vấn an?" Đào Nguyệt Hi

nói

hồn nhiên

nói, Đào Nguyệt An

thật

sự

không

nghĩ ra cớ cự tuyệt, đành phải chấp nhận.

Cả buổi chiều, Đào Nguyệt Hi cùng Đào Nguyệt Lâm ở trong phòng nàng

đi

tới

đi

lui,

một

hồi xem bình hoa này,

một

hồi sờ màn trướng lụa mỏng, ánh mắt hâm mộ. Đào Nguyệt An muốn nghỉ ngơi

một

lát cuối cùng cũng

không

có cơ hội.

Đào quý phi tỉnh lại là giờ cơm, Thúy Hoa gọi các nàng

đi

chính điện dùng bữa.

Đào Nguyệt An cùng Đào Nguyệt Lâm là con vợ cả, thuận lý thành chương

một

trái

một

phải lần lượt ngồi xuống cạnh quý phi, Đào Nguyệt Hi cũng

không

chút xấu hổ, vô cùng tương phản,

trên

bàn đều là nàng

nói

chuyện chọc cho quý phi cười khẽ, ăn nhiều hơn hai đũa. Cuối cùng, nghĩ tỷ muội Đào Nguyệt cũng ở Cảnh Đức cung, sắp chia tay tốt xấu cũng nên khách khí chút, miễn cho trong cung

nói

nàng bất công, phân phó Thúy Hoa thu dọn phòng, giữ các nàng ở Cảnh Đức cung

một

đêm.

Tùy tiện chọn

một

gian thiên điện ở Cảnh Đức cung, đều là xanh vàng rực rỡ, trang sức xa hoa. Đào Nguyệt Hi vừa vào phòng, tựa như nông phụ vào thành, sờ chỗ này

một

chút chỗ kia

một

chút. Đào Nguyệt Lâm thấy nàng chưa nhìn thấy đồ tốt,

không

khỏi châm chọc

nói, "Ngươi ở chỗ





vôi trước vội sau, ngược lại còn

không

bằng Đào Nguyệt An ngồi ở đó uống trà nhàn tản sung túc. Nhìn liền thấy còn

không

bằng phòng Nguyệt An người còn

không

lạ gì. Những thứ rách rưới trong phòng này đều bị ngươi xem như bảo bối,

thật

là nghèo nàn lạc hậu. Vị trí Thái tử phi

đã

được quyết định, ngươi dù đem tất cả vốn liếng xuất ra, cha cùng





cũng

sẽ

không

thay đổi người."

"Lời tuy như thế, nhưng thiên hạ này, ai

không

muốn làm hoàng hậu, hưởng dưới

một

người

trên

vạn người, đem người khinh thường chính mình dẫm nát dưới bàn chân." Đào Nguyệt Hi chẳng hề để ý, "Nhị tỷ ngoài miệng

nói

dễ nghe, trong lòng cũng nghĩ như vậy. Bằng

không, cũng

sẽ

không

langc phí

một

cây ngân cây trâm mua chuộc tiểu thái giám, leo lên

trên

cây đem toàn bộ túi hương ném xuống. Cuối cùng, còn cố ý ở trước mặt Vương tiểu thư

nói

tiểu thư treo hương túi khó khăn, lừa nàng

đi

ngự hoa viên giúp tiểu thư,

thật

sự

là nhọc lòng."

Đào Nguyệt Hi che miệng cười " Ta muốn xem, nếu là lúc trước Vương tiểu thư

không

đi

ngự hoa viên, Thái Hậu

không

tìm ra cớ giam cầm, tánh mạng có lẽ cũng

sẽ

không

mất. Nhị tỷ, chính ngươi gián tiếp hại Vương tiểu thư. Nếu ta

nói

chuyện này với



cô..."

Đào Nguyệt Lâm nghe, sắc mặt đại biến, nâng tay lên, chỉ nghe

một

tiếng thanh thúy, Đào Nguyệt Hi má trái sưng lên

một

mảng lớn, miệng vết thương đau xót. Nàng lôi Đào Nguyệt Hi, cứng rắn đem nàng đẩy khỏi phòng, ngã ở

trên

hành lang,

trên

cao nhìn xuống

nói, "Ta có làm cái gì, cũng

không

cần thứ nữ do di nương sinh ra hoa tay múa chân. Thứ xuất chính là thứ xuất, cả đời đều là mạng nô tài, còn vọng tưởng bay lên đầu cành làm phượng hoàng. Cha nhất định cú ý cáp bậc danh phận, ngươi cho dù cáo trạng với



cô, cha quyết

sẽ

không

vì thứ nữ mà phạt ta."

Đào Nguyệt Hi ngã đau, thấy nàng đóng sầm cửa, đem chính mình nhốt ở bên ngoài, hung hăng hướng

trên

mặt đất nhổ bãi nước miếng.

không

có Đào Nguyệt Hi líu ríu, Đào Nguyệt An cuối cùng cũng thấy thanh, gọi Thúy Lan hầu hạ tắm rửa, da thịt nõn nà bị hơi nước nóng làm ửng hồng, nàng ngồi ở gương trước, từ từ nhắm hai mắt, Thúy Lan cầm lược,

nhẹ

nhàng chải tóc cho nàng.

"Đau quá đau...

nhẹ

chút." đuôi truyền đến

một

trận đau đớn, Đào Nguyệt An

không

khỏi nhăn lại mày. Thúy Lan nâng máy lọn tóc bị quấn vào nhau, dè đặt đem từng cái nút cởi bỏ, đặt chóp mũi ngửi ngửi, lại tiếp tục chải.

Đào Nguyệt An cảm thấy Thúy Lan hôm nay làm việc kì lạ, động tác vừa nát lại chậm, đều muốn nàng làm đau,

không

thư thái như ngày xưa. Hơn nữa ngày xưa, Thúy Lan còn có thể thay nàng xoa bóp da đầu thư thái. Nàng mở mắt ra, thấy trong gương là khuôn mặt Tần Sở Minh mặt sợ mất hồn mất vía.

Tần Sở Minh thấy nàng kinh ngạc mở mắt ra, nhìn gương cười sáng lạn, hai cái răng khểnh để ở

trên

tai bắt đầu gặm mùi ngon.

hắn

một

tay vuốt mái tóc đen như mực ôm lại còn mang ẩm ướt phía sau cổ,

một

tay kia xuay cằm nàng lại, mặt đối mắt.

"Điện hạ..." Đào Nguyệt An kinh hô, bị Tần Sở Minh ôm, xoay người

một

cái ngồi ở

trên

đùi

hắn, "Ngài... Ngài vào bằng cách nào..." Đào Nguyệt An sợ cầm lấy vạt áo của

hắn, mặt nhăn thành

một

cục.

"Nàng đoán." Tần Sở Minh ôm vật

nhỏ, rất

không

vui khuôn mặt yếu đuối của nàng t.

"Thần nữ... Thần nữ đoán

không

ra." Đào Nguyệt An lo lắng hãi hùng, để

hắn

vuốt ve

một, mới mềm nhũn nhìn

hắn, chỉ cửa gỗ khép hờ, "Điện hạ, làm cho cánh cửa khép lại được

không? Lỡ cung nữ trực đêm

sẽ

nhìn thấy."

" Được." Đào Nguyệt An nghe xong, nghĩ nhảy xuống khỏi đùi nóng bỏng như vách tường lửa, lại bị

hắn

giữ chặt vô lực ôm lấy, hôn cái miệng non mềm,

không

muốn buông liếʍ khóe môi "không

vội, trước hết để cho ta ôm

một

lát lại

đi."

Đào Nguyệt An bị

hắn

làm cho gấp gáp,

không

ngừng nghĩ đối sách. Nhớ lại lần trước dùng được mỹ nhân kế, suy nghĩ ổn, hai tay vòng qua cổ Tần Sở Minh, làm theo lời hoa khôi dạy, cắn môi đỏ mọng, tựa vào

hắn

trên

vai, "Vương gia vì sao tới đây?"

"Nàng

không

ngoan ngoãn đứng ở Chung Thúy cung, bổn vương chỉ có thể

đi

theo nàng tới Cảnh Đức cung." Tần Sở Minh nhớ tới sắc mặt trầm xuống, nhìn nàng chằm chằm khiến lông tơ dựng đứng "Như thế nào, lấy được ngọc bội,

sẽ

không

ở trong phòng chờ bổn vương, trốn đến Cảnh Đức cung nàng nghĩ bổn vương

không

dám tìm đến đây, có phải hay

không?"

"Là



cô...





nói

ta ngày kia phải quay về quý phủ, liền kêu ta ở Cảnh Đức cung vài ngày." Đào Nguyệt An

nhỏ

giọng

nói, giống như người chịu ủy là nàng, Tần Sở Minh trong lòng khó chịu, đánh mạnh vào cái mông

nhỏ

khiến nàng giống con thỏ nhảy dựng lên, lại bị Tần Sở Minh lôi kéo ngồi xuống,

âm

u

nói, "Nàng trộm ngọc bội bổn vương, còn dám mạnh miệng."

Đào Nguyệt An càng ủy khuất, nào có người cố tình gây

sự

như vậy, " ngọc bội kia



ràng là của ta."

Tiếng

nói

vừa dứt, "Bốp "

một

tiếng, Tần Sở Minh giống như giáo huấn tiểu hài tử

không

nghe lời, đối với mông

nhỏ

phấn nộn đánh hai cái, vừa đánh vừa hỏi, "Là ai ngọc bội?" Đào Nguyệt An tay nắm chặt

trên

thắt lưng cảu

hắn, nước mắt

không

ngừng chảy xuống, tại sao có có người như vậy, vẫn như cũ nức nức nở nở

nói, "Vương gia, ngọc bội vương gia."

"Như vậy mới đúng." Tần Sở Minh đánh thấy xúc cảm rất tốt, đồng thời nhìn xuống hai tay đánh giá da thịt dưới lớp vải dệt

đã

sớm sưng đỏ

một

mảnh, cũng nên dừng tay, giả bộ

nói

"Nàng trộm ngọc bội bổn vương, bổn vương đánh nàng đó lchir là chút kiển trách để xem nàng sau này có dám tái phạm hay

không."

"Là ma ma, ma ma bên người



cô, nàng hầu hạ ta tắm rửa, thay quần áo

thì

phát

hiện

không

thấy ngọc bội..." Đào Nguyệt An

nói

chuyện, hơi thở phun ở cần cổ

hắn, trong lòng giống bị ngàn con kiến bò qua,

một

trận ngứa, giọt lệ kia rơi xuống ở

trên

da trơn trượt khiến cỗ tức giận vơi

đi

một

nửa Đào Nguyệt An vừa nức nở vừa

nói

dối, có lẽ là

thật

sự

rất đau nên

không

cần diễn cũng thấy tội nghiệp, "

không

có Ngọc bội, ma ma

sẽ

đánh ta,

sẽ

phạt quỳ. Ta sợ, nàng còn có thể...

sẽ

không

cho ta ăn cơm. Vương gia tức giận, là muốn đưa ta

đi

Hình bộ,

đi

Hình bộ kẹp ngón tay sao?" Tần Sở Minh lông thuận, tính khí cũng theo đó tiêu mất, Đào Nguyệt An ánh mắt hồng hồng nhìn

hắn, giống đoá hoa mảnh mai trước gió, đừng

nói

tức giận, chỉ sợ ai nhìn cũng bị

sự

đơn thuần ấy mê muội đến choáng váng, vội vàng lắc đầu "Làm sao có thể?"

Đào Nguyệt An cười, khóe mắt cong cong, giống bầu trời trong đêm. Nàng ở gò má trái

hắn

hôn xuống, "Vương gia

thật

tốt." Lại chịu đựng khó chịu hướng về phía má phải hôn, "Ta thích nhất Vương gia."

Bị thổ lộ Tần Sở Minh cực kỳ ngượng ngùng, gương mặt tuấn tú khẽ đỏ,

hắn

cúi đầu nhìn vào mắt đào Đào Nguyệt An,

một

trận miệng khô lưỡi đắng, lấy can đảm

nhẹ

nhàng ngậm đóa hoa

nhỏ

của nàng vừa hôn vừa liếʍ.

Đào Nguyệt An rất phối hợp vươn cổ tay trắng noãn, môi đỏ mọng khẽ mở. Hôn

một

lát, nàng cảm thấy

không

đồ, trong lòng nóng nảy, mặt

nhỏ

còn giả bộ

không

có chuyện gì, cắn

nhẹ

vào đầu lưỡi

hắn, Tần Sở Minh

một

trận run rẩy, nàng lại

nhẹ

né tránh

Tần Sở Minh nóng nảy,

không

cam tâm lôi kéo nàng lại muốn thân cận, Đào Nguyệt An đẩy

nhẹ

hắn, ôn nhu

nói, "Vương gia, để cho ta

đi

đóng cửa được

không. Ngươi nếu là

không

để cho ta đóng cửa, liền

không

cho ngươi hôn ta."

Tần Sở Minh mặc dù

không

tình nguyện, nhưng vẫn gật đầu,

hắn

rất vui mừng Tiểu Hạ Nguyệt chủ động quấn quít lấy

hắn.

, Đào Nguyệt An cười từ

trên

đùi

hắn

trượt xuống dưới, chậm rãi

đi

tới cửa, tay đυ.ng cánh cửa, đột nhiên đẩy ra phía ngoài, chạy như bay lao ra, giống con heo

nhỏ

thoát khỏi dao mổ, Tần sở minh tim đập còn chưa bình phục, nàng nháy mắt liền mất hút.