Chương 37: Chương sau lại thả nam chính ra ngoài

Cuối cùng việc này cũng được Phong Hoà đế định đoạt, điện ngồi kín người, Đào Nguyệt An cùngthái tửlần lượt ngồi xuống, Trịnh Tông

anh

ôn hòa cười cổ vũ nàng đừng sợ.

Ba người chủ trì ngồi theo hướng trái phải, chính giữa, theo thứ tự đức trinh Thái Hậu, Đào quý phi, hoàng thượng. Phong Hoà đế nhìn người khám nghiệm tử thi quỳ phía dưới, nghiêm túc

nói, "Ngươi xác định, Tĩnh Vân rơi xuống nước là giờ Mùi?"

"Khởi bẩm bệ hạ, thần cùng vài vị đồng nghiệp

đã

kiểm tra kĩ lưỡng, tiểu thư đại khái là ngừng thở vào thời điểm đó." Người khám nghiệm tử thi còn muốn

nói

điều gì, lại bị Phong Hoà đế đánh gãy.

"Tốt lắm." Phong Hoà đế xua tay, Đào quý phi vội vã

nói

"Bệ hạ, việc này có rất nhiều điểm kỳ quái. Nha hoàn Minh Nhược của Thái Hậu nương nương ở bên hồ sen phát

hiện

bức thư có bút tích của Mục tiểu thư, mà cung nữ đưa cơm cũng

nói

Mục tiểu thư buổi trưa

không

ở Chung Thúy cung, nha hoàn bên người nàng thừa nhận, mãi đến chạng vạng cũng chưa trở lại. Nhưng có cung nữ bẩm báo,

nói

Tĩnh Vân ở mấy ngày trước cùng Doãn



nương từng náo loạn

không

thoải mái, buổi trưa hôm ấy, Doãn



nương cũng

không

ở tẩm điện, có người còn thấy Doãn



nương lén đến chỗ Tĩnh Vân."

Đào quý phi nhìn phía cung nữ quỳ phía dưới

nói, "Tự các ngươi

nói

với bệ hạ."

"Khởi bẩm bệ hạ, nô tỳ là nha hoàn Lưu phủ - Lưu Thần, tiểu thư giữa trưa hôm ấy

nói

có chuyện cần

đi

ra ngoài, mãi chạng vạng cũng chưa trở lại xác thực là

thật. Nhưng tiểu thư của nô tỳ từ

nhỏ

đã

niệm phật, ngay cả con kiến cũng

không

đành lòng giẫm chết. Huống chi tiểu thư luôn khiêm tốn với mọi người, chưa bao giờ cùng Tĩnh Vân tiểu thư ở chung thúy cung tranh chấp, có lí nào lại

không

thù

không

oán

đi

hại Vương



nương? Nhưng còn Doãn tiểu thư cùng Vương tiểu thư

không

phải đơn thuần chỉ là đối đầu,

nói

không

chừng khắc khẩu mất khống chế lại ra tay."

"Bệ hạ, nô tỳ là người phụ trách bữa ăn cho Vương tiểu thư - Hồng Hạnh, buổi trưa khi đưa cơm xác thực thấy Doãn tiểu thư xuất

hiện

tại bên ngoài thiên điện, còn cùng ma ma

nói

hai câu, ma ma dẫn nàng ra ngoài." Hồng Hạnh cúi đầu

nói, "Nô tỳ cho là Thái Hậu nương nương phái nàng

đi

làm việc, liền đem hộp đựng thức ăn giao cho ma ma trông cửa. Chuyện khác, nô tỳ cũng

không

biết."

"

thật

sự

là ai gia phái đến hỏi chuyện Tuyết Trữ." Đức trinh Thái Hậu ở phía

trên,

không

mặn

không

lạt

nói, "Ai gia nghe

nói, Tĩnh Vân nhìn thấy Mục



nương lén ở cùng nam nhân. Chuyện này liên quan đến danh dự hoàng gia,

không

thể

không

làm cẩn thận, vì vậy mới để cho Tuyết Trữ vụиɠ ŧяộʍ

đi

thiên điện. Sau khi rời

đi

liền trở về Vĩnh An cung, chỗ nào cũng chưa

đi."

"Bệ hạ, việc này nhất định là oan uổng." Lưu đại nhân lớn tiếng

nói, "Tiểu nữ ở kinh thành thanh danh vô cùng tốt, như thế nào có thể làm ra loại chuyện này. Thái Hậu nương nương cho dù muốn che chở Doãn



nương, cũng

không

cần lấy lý do này hủy trong sạch của tiểu nữ."

"Nếu

thật

như thế, Mục

âm, vì sao ngươi

không

chịu

nói

ngày ấy

đã

đi

nơi nào?" Đức trinh Thái Hậu nhìn nàng cười, cùng Phong Hoà đế

nói, "Hoàng nhi, quý phi hỏi liên tục mấy ngày, ngay cả tam hoàng tử cũng

đi, Lưu Mục

âm

vẫn

không

chịu

nói

ra hành tung, có thể thấy được việc này nhất định có vấn đề. Tại

hiện

trường phát

hiện

bức thư ấy, hẳn là hai người ở bên cạnh ao phát sinh xung đột, Lưu Mục

âm

nóng nảy đem Tĩnh Vân đẩy vào trong nước. Bởi vì chuyện này bí mật, cho nên ngay cả nha hoàn thân tín

không

mang ra khỏi."

"Mẫu hậu

nói

có lý." Phong Hoà đế tuấn mi nhăn lại, "Lưu Mục

âm, ngươi buổi chiều ngày ấy

đã

đi

đâu? Nếu còn

không

chịu

nói,

không

chỉ bị huỷ

đi

hôn lễ với Tông Ngạn, gϊếŧ người

thì

đền mạng, có lẽ ngay cả tính mạng cũng

không

bảo đảm."

"Bệ hạ." Lưu Mục

âm

chậm rãi quỳ xuống, "Thần nữ

không

làm gì,

không

thẹn với lương tâm. Tĩnh Vân là Thái Hậu hạ lệnh giam cầm, người bên ngoài

không

được thăm, trông cửa tất cả đều là ma ma than tín của Thái Hậu, thần nữ cho dù có năng lực, cũng

không

có cách nào đem Tĩnh Vân tới ngự hoa viên sau đó đẩy vào trong nước."

"Ngươi là thừa dịp thay ca thư giản lén chạy vào, rồi lừa đem nàng

đi

ngự hoa viên." Đức trinh Thái Hậu

nói.

"Bệ hạ, danh tiết đối nữ nhân đều là cực kỳ trân quý. Nô tì nghi hoặc, Thái Hậu nương nương cùng Tĩnh Vân

không

có kết giao gì, tại sao lại biết chuyện Lưu Mục

âm

có tư tình với nam nhân." Đào quý phi rỗi rãnh rỗi rãnh mở miệng.

"Hồi quý phi nương nương, là nô tỳ nghe bằng hữu từ

nhỏ

ở Chung Thúy cung

nói." Minh Thường tiến lên phía trước

nói.

"Bệ hạ, Tĩnh Vân tính tình mặc dù đơn thuần,

nói

chuyện tuy

không

để ý người. Thân là hoàng phi bằng hữu nó cùng với nam nhân tư hội, chuyện này

nói

ra,

nhẹ

thì

phạt đưa vào am suy nghĩ, nặng

thì

xử tử, gia tộc cũng bị xử phạt, nhưng chưa kiểm chứng, làm sao tùy tiện cùng

nói

với người ngoài." Đào quý phi

nói, "Minh Thường

nói

vậy,

không

bằng đem vị cung nhân kia gọi tới, để mọi người cùng nhìn, tránh việc vẩy nước bẩn lên người hạ nhân, như vậy

thật

sự

không

công bằng."

"Phụ hoàng." Trịnh Tống Ngạn bướcra quỳ xuống, nghiêm mặt

nói, " Lưu Mục

âm

không

nói

chắc chắn có nỗi khổ riêng. Nhưng nhi thần tin tưởng, Lưu Mục

âm

tuyệt đối

sẽ

không

làm ra loại chuyện này. Bất kể kết quả như thế nào, sau khi việc này kết thúc, nhi thần xin được rời khỏi Đô thành,

không

muốn tranh giành lục đυ.c với nhau mệt mỏi."

Đức trinh Thái Hậu thần sắc biến đổi, Đào quý phi khẽ cười, cuối cùng

sự

liên mình này cũng sụp đổ, mà Phong Hoà đế như trước im lặng

không

nói. Nàng hướng hạ nhân ý bảo, khám nghiệm tử thi tiến lên, đem suy nghĩ của Phong Hoà đế cắt đứt

nói

cho hết lời, "Bệ hạ, kỳ

thật

bọn thần thông qua các vết thương, phát

hiện

sau đầu tiểu thư bị va chạm kịch liệt,

trên

mặt cũng lưu lại dấu vết như là mảnh sứ vỡ gây thương tích, phổi cũng

không

giống phần lớn người chết chìm trong cơ thể, bọn thần suy đoán, mất mạng do bị người dùng bình hoa đập trúng đầu, sau đó kéo vào hồ sen."

"Bệ hạ." Đào Nguyệt An bất chấp Đào quý phi khuyên giải nàng khiêm tốn mở lời, "Thần nữ biết Vương tỷ tỷ có kỹ năng bơi,

không

có khả năng chết đuối ở hồ sen."

" Lời Nguyệt An tỷ tỷ

nói

không

sai" Vương Thải Vi

nói

tiếp, "Thần nữ là biểu muội của Tĩnh Vân, từ

nhỏ

liền chơi chung

một

chỗ, kỹ năng bơi của tỷ tỷ rất tốt, đây là việc

không

thể nghi ngờ."

Lời ấy

nói

ra, Đức trinh Thái Hậu miễn cưỡng đỡ cán chuôi oải trượng, Vương Tĩnh Vân lớn lên ở Tây Bắc, các tiểu thư khác bình thường đều ở trong khuê phòng, làm sao biết bơi?

Đào quý phi

nói, "Bệ hạ, theo lời người khám nghiệm, nếu

thật

sự

bị bình hoa gây thương tích, nhất định là chết ở trong phòng. Lưu Mục

âm

chỉ có

một

mình, nha hoàn thân tín đều ở lại trong phòng, làm sao đem nàng từ Chung Thúy cung kéo đến ngự hoa viên mà

không

bị phát

hiện? Huống chi người của Thái Hậu nương nương coi chừng đầy sân, nếu thay ca cũng tuyệt đối

không

có khả năng

không

người phát

hiện. Huống chi nếu kéo thi thể

đi

ra ngoài, bên trong chắc chắn có lưu lại vết máu, mà nhìn

trên

sàn rất sạch

sẽ,



rang là bị người cố ý xử lý qua."

"Nương nương, nhưng ngài làm thế nào biết, Lưu



nương

không

phải đem Vương



nương lừa

đi

phòng khác, sau đó sát hại?" Doãn Tuyết Trữ sắc mặt tái nhợt, tình huống trước mắt đối với nàng rất bất lợi, tay nàng run nhè

nhẹ.

"Chuyện này rất đơn giản." Đào quý phi lấy quyển sách trong tay Thúy Hoa, "Bổn cung từ lúc chấp chưởng lục cung đến nay, phát

hiện

một

số cung nhân

sẽ

vụиɠ ŧяộʍ lấy tài vật trong cung đưa

đi

đổi bạc. Nhưng đồ vật trong cung phong phúnếu đánh cắp được bán

đi

cũng ai phát

hiện. Vì vậy, Bổn cung lệnh cho Thôi thượng cung đem tất cả đồ vật trong các cung ghi chép lại, mấy cái bình hoa, hoa gì văn, mấy ngọn đèn, vài cái vật trang trí, tất cả đều ghi



rành mạch. Chỉ cần tra sổ là có thể phát

hiện, Chung Thúy cung tất cả các phòng, cũng chỉ phòng Tĩnh Vân ở thiếu mất bình hoa Thanh Vân." Đào quý phi ôn nhu

nói, "Tuyết Trữ, ngươi là chất nữ nhi của Thái Hậu, nếu biết thẳng thắn nhận tội, có lẽ

sẽ

được xem xét xử

nhẹ, nếu cứng rắn cãi lại, chớ trách Bổn cung nghiêm trị

không

tha."

"Mẫu hậu." Phong Hoà đế rốt cục cũng mở miệng, "Ngài từng giáo huấn nhi thần, xử xự công bằng,

không

nên thiên vị việc tư."

"Ai gia..."

"Phụ hoàng, xin nghe nhi thần

nói

một

lời." Trịnh Tông

anh

lẳng lặng nghe tới hồi lâu, đột nhiên mở miệng, Đào quý phi sửng sốt.

"Ngươi

nói

đi." Phong cùng đế

nói.

một

nha hoàn bị trói lại áp giải

đi

lên, thẳng tắp quỳ xuống, "Nô tỳ tham kiến bệ hạ, tham kiến Thái Hậu nương nương, quý phi nương nương."

"Ngươi là..." Đào quý phi nghi ngờ

nói.

"Nô tỳ là nha hoàn bên người Duẫn tiểu thư - Doãn Hạ." Doãn tuyết Trữ kinh ngạc nhìn Doãn Hạ, nàng

nhỏ

giọng

nói, "Bệ hạ, nô tỳ biết sai, nô tỳ biết sai rồi."

"Ngươi

đã

phạm phải lỗi gì?" Phong Hoà đế trầm giọng

nói.

"Tiểu thư mấy ngày trước cùng Vương tiểu thư phát sinh xung đột cải vả, Vương tiểu thư

nói

chuyện khó nghe, nô tỳ nghe xong khó chịu. Khi thấy Thiên tiểu thư phụng mệnh Thái Hậu nương nương hỏi về việc Lưu



nương cùng nam nhân tư hội, bởi vì

không

muốn nhiều người biết được, lệnh cho ma ma canh cửa, tiểu thư vào hỏi Vương tiểu thư

thì

Vương tiểu thư

nói

chuyện

không

xuôi tai, sau khi tiểu thư

đi, nô tỳ nhịn

không

được

nói

nàng vài câu, kết quả Vương tiểu thư thẹn quá thành giận, mắng nô tỳ coi như xong, còn nguyền rủa Thái Hậu nương nương, nô tỳ

thật

sự

giận, hậu quả Vương tiểu thư... Vương tiểu thư

đã

té xuống đất." Doãn Hạ đứt quãng, khóc

không

thành tiếng, "Nô tỳ cùng ma ma trông coi là đồng hương, còn giúp con nàng trả nợ bài bạc, ma ma nợ ân tình nô tỳ nên giúp nô tỳ thừa dịp ban đêm lén đem thi thể ném vào hồ sen. Ngàn sai vạn sai, đều là nô tỳ lỗi, thỉnh bệ hạ xử phạt nặng nô tỳ, nô tỳ biết sai." Doãn Hạ

không

ngừng dập đầu, đến nỗi trán đầy máu

"Phụ hoàng, nhi thần ngày hôm trước đến thư phòng,

đi

ngang qua ngự hoa viên nhìn thấy nha hoàn này lén lút cầm tiền giấy đốt. Trong cung tiền vàng mã là tối kỵ, thêm việc Tĩnh Vân mất ở hồ sen, Tĩnh Vân là sườn phi tương lai của nhi thần vì vậy nhi thần lưu lại vài người

âm

thầm quan sát, phát

hiện

nha hoàn này

thật

sự

có vấn đề." Trịnh Tông

anh

từ từ

nói, Đức trinh Thái Hậu cùng Doãn Tuyết Trữ đều thở

nhẹmột

hơi, nhưng bàn tay

đang

đăth

trên

tay ghế của Đào quý phi xiết chặt.

"Đem này tì nữ bỉ ổi này lôi ra, giao cho Vương Tướng quân xử lý." Phong Hoà đế lạnh lùng

nói.

hắn

đứng lên, lưng thẳng tắp

đi

ra ngoài, mặc kệ cả đám người ở đại điện.

#tên chương là tác giả đặt

không

liên quan tới ta ~~