Những sợi nấm đỏ như máu và nhãn cầu màu vàng cam từng là cơn ác mộng của cậu, vẻ mặt bên trong không phải đang nhìn vào một cá thể riêng lẻ, mà đang nhìn vào một món ăn quá đỗi ngon lành, một con mồi, thậm chí là một vật chứa.
Cậu cố gắng đè nén nỗi sợ hãi nhàn nhạt dâng lên trong lòng, như thể không nhìn thấy sự thèm khát của nó đối với mình, nở một nụ cười rạng rỡ với nhãn cầu gần trong gang tấc.
"Xin chào, quái vật nhỏ."
Lần này, cậu nhất định sẽ tìm ra cách công lược chính xác.
Khoảng cách của bọn họ rất gần, như thể con quái vật trong phòng thí nghiệm có thể phá cửa sổ lao ra bất cứ lúc nào, nhưng lớp ngăn cách chỉ một hai cm lại như trở thành một vực sâu không thể vượt qua, Đường Tiếu nhìn chằm chằm vào thứ chỉ cách một lớp kính, thứ đã nuốt chửng mình vô số lần, nhếch môi, ẩn chứa ý khıêυ khí©h:
Đến đi, gϊếŧ tao thêm lần nữa xem nào!
Đối mặt với sự khıêυ khí©h của cậu, nhãn cầu của quái vật khẽ động, như một lời đáp trả, sợi nấm lướt qua vị trí đôi mắt của Đường Tiếu.
Thơm quá.
Thơm quá thơm quá thơm quá thơm quá thơm quá thơm quá!
Ngay từ khoảnh khắc Đường Tiếu bước ra, một loại cảm giác thèm khát nào đó đã điên cuồng gào thét trong cơ thể 428.
Một loại khao khát như thể truyền từ sâu trong gen, thúc giục nó phải bắt giữ, phải săn đuổi, phải nuốt chửng và hòa làm một với chủ nhân của mùi hương này.
Đường Tiếu đã nói gì, đã làm gì, 428 hoàn toàn không để ý, các thụ thể khứu giác phân bố trên cơ thể đang hoạt động hết công suất, bắt giữ từng phân tử mùi thuộc về người này trong không khí.
Nhưng vẫn chưa đủ.
Nó chưa từng gặp phải một sự tồn tại hấp dẫn mình đến vậy, giống như đám người mặc áo blouse trắng lần đầu tiên thả nó ra thảo nguyên để học cách săn mồi, thứ khao khát nguyên thủy, trần trụi đó gần như chiếm trọn hết não bộ của nó trong chớp mắt.
428 không nhịn được dùng sợi nấm "liếʍ" vào mắt của người đó, mặc dù đã dự đoán trước được chỉ liếʍ vào kính, còn bị dòng điện trên đó làm bỏng nặng.
Người đó rời đi.
Các phân tử mùi ngày càng loãng, 428 không hề để ý đến việc bị nhiệt độ cao làm bỏng, điều khiến nó khó chịu hơn là con mồi hấp dẫn mình đang dần xa cách.
Con quái vật màu máu thay đổi vẻ lười biếng trước đây, những nhãn cầu chuyển động nhìn về phía lỗ thông hơi, chúng cùng nhau chớp một cái, như thể đã đạt được sự đồng thuận nào đó.
Hòa làm một với nó, nuốt chửng, sau đó tiến hóa.
Đây như thể là sứ mệnh, là bản năng khắc sâu trong gen của nó.
...
Đường Tiếu vẫn theo lộ trình của những lần chơi trước cùng những người mới NPC khác đi đến ký túc xá, thành thạo lợi dụng vùng tối mù do đèn đột ngột tắt, thuận tay lấy đi khẩu súng nhiệt của Babbitt, lặng lẽ lẻn vào bếp, bật nút làm nóng nồi dầu.
Qua mấy lần chơi trước, cậu phát hiện ra nhiệt độ cao là điểm yếu của con quái vật đó, mà khẩu súng nhiệt là vũ khí duy nhất cậu có thể lấy được, bếp là địa điểm chiến đấu thích hợp nhất.
Đường Tiếu lặng lẽ chờ đợi trong bóng tối, rất nhanh sau đó, cậu nghe thấy tiếng hét chói tai vang lên bên ngoài.
Nó đến rồi.
Lúc đầu không ai để ý đến sự thay đổi, cho đến khi 428 mạnh mẽ phá vỡ cánh cửa ký túc xá, đám đông lập tức như đàn cừu hoảng loạn chạy tán loạn khắp nơi.
428 tiện tay gϊếŧ chết vài người cản đường, không lãng phí thời gian vào đám người này.
Mùi vẫn còn ở nơi sâu hơn nữa.
Đám đông tứ tán chạy trốn, còn 428 thì đi thẳng đến bếp, phá hủy đèn trong bếp trước, bếp bị bao trùm trong bóng tối.
Trong bếp vang lên một tiếng kinh hô nhỏ, giọng nói không kiềm chế được run rẩy.
428 nhớ lại con hươu nhỏ trong lần đi săn đầu tiên của mình.
Đó là lần đầu tiên những người mặc áo blouse trắng đưa nó ra bên ngoài, đặt trước mặt nó một con hươu sao nhỏ.
Chân hươu con run rẩy, đôi mắt đầy sợ hãi, và hành động quay người bỏ chạy theo bản năng, gần như ngay lập tức đánh thức bản năng săn mồi của 428.
Giống như bây giờ.
Nghe thấy tiếng run rẩy trong bếp, bản năng săn mồi của 428 một lần nữa được kích hoạt,
Nó lại nhìn thấy con hươu con đó trước mắt, chỉ có điều hươu con này quá thơm, sở hữu thứ gì đó mà 428 vô cùng khao khát, thậm chí nếu có thể, nó không muốn ăn hết người này trong một lần, sợ quá lãng phí, nó muốn hòa tan người này vào sợi nấm, hòa vào máu thịt.
Sợi nấm để lại chất kết dính khắp bếp, không tiếng động dệt thành một tấm lưới lớn, chỉ để bắt một con mồi.
Nó nghe thấy tiếng thở không đều liên tục né tránh của chàng trai trẻ, hoảng loạn chạy khắp căn bếp không lớn, mỗi lần đều né được hướng tấn công của sợi nấm.
Lúc này, 428 không hề cảnh giác, cũng không hề nghiêm túc, thậm chí còn có hơi nhường nữa.
Xét cho cùng, trong mắt nó chàng trai trẻ quá yếu đuối.
Giống như lần săn đầu tiên, nó thích thú nhìn con hươu sao con hoảng loạn chạy khắp nơi trong rừng.