Chương 7

Trong hang động tĩnh lặng như tờ, chỉ có tiếng yết hầu khẽ chuyển động, những sợi nấm đang dọc theo khoang miệng xâm nhập vào cơ thể, cưỡng chế mở rộng cổ họng đi thẳng đến nội tạng.

Những côn trùng, dơi trước kia vẫn hoạt động trong hang động, giờ đây đều như bị một tồn tại đáng sợ nào đó làm cho kinh sợ, tự giác tránh xa hang ổ của mình.

Trong hang động này chỉ còn lại con quái vật và vật tế của nó, địa y đỏ như tế đàn, lại giống như máu chảy ra từ dưới thân vật tế toàn màu trắng tinh, chàng trai trẻ đẹp mặc áo blouse trắng bị đè chặt trên tế đàn, chiếc cổ trắng ngần ngẩng lên như con thiên nga sắp chết.

Vào lúc ý thức sắp hoàn toàn biến mất, Đường Tiếu nhìn thẳng vào đôi mắt dựng đứng màu vàng cam của con quái vật nhỏ.

Đáy mắt đó tràn ngập sự lạnh lùng, đánh giá, lộ ra một tia thỏa mãn, giống như cắn chặt cổ con mồi, lặng lẽ chờ đợi nó chết đi của kẻ đi săn.

Khoảnh khắc này, đồng tử Đường Tiếu co lại, đột nhiên hiểu ra điều gì đó.

Kẻ săn mồi đương nhiên sẽ không yêu con mồi, giống như hổ sẽ không yêu thỏ, con người cũng sẽ không yêu món ăn trên đĩa của mình.

Bởi vì ngay từ đầu, chúng không ở vị trí bình đẳng, nó khao khát cậu, giống như gấu truy đuổi mật ong, hổ săn thỏ, nhưng không ai quan tâm con thỏ đó nghĩ như thế nào, cũng không quan tâm con thỏ trong quá trình bỏ chạy đã có những hành động kỳ lạ gì.

Trước kia con quái vật nhỏ này chỉ bảo vệ chiến lợi phẩm của nó, nó đang tìm một không gian tuyệt đối an toàn, tham lam thèm khát, đảm bảo có thể chiếm hữu cậu hoàn toàn, mà quá trình này hoàn toàn không liên quan đến ý chí cá nhân của Đường Tiếu.

Bởi vì từ đầu đến cuối, con quái vật nhỏ này đều không để hành động của cậu vào mắt.

Chết tiệt.

Nhịp tim lúc này đã tăng lên đến mức cao nhất, khi kích hoạt thiết bị thoát ra cưỡng chế, Đường Tiếu run rẩy trong lòng giơ ngón giữa về phía con quái vật nhỏ.

Mày đợi đấy, ông đây còn quay lại!

【 Máu: 0, trò chơi thất bại 】

【 Đã nhận được CG: [Quái Thụ] 】

【Mô tả CG: Có lẽ mọi người sẽ mãi mãi không biết, Quái Thụ này xuất hiện từ đâu, chỉ biết nó phát triển rất nhanh, trong chớp mắt đã chiếm lĩnh Trái đất. 】

*

"Khụ, khụ khụ khụ!"

Trở về giao diện đăng nhập trò chơi, Đường Tiếu vẫn không nhịn được nửa quỳ trên đất ho.

Thậm chí còn chẳng buồn nhìn đến CG mới nhận được.

Cảm giác cổ họng bị ép mở ra như vậy dường như vẫn còn đọng lại trong não, khó chịu đến muốn chết.

Đường Tiếu chơi nhiều trò chơi thực tế ảo đến vậy, đây là lần đầu tiên trở nên thảm hại như vậy, trò chơi này quá chân thực, nếu không phải không đau thì cậu thực sự có cảm giác như mình sắp dị biến*.

*dị biến: chỉ sự biến đổi kỳ diệu

Nhưng mà...

Đường Tiếu nắm chặt tay, nhớ lại ánh mắt của con quái vật cuối cùng ở lần chơi trước, khóe miệng không nhịn được nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn:

Lòng hiếu thắng của cậu đã bị khơi dậy.

Người chơi có thể thất bại, nhưng không thể bị coi thường!

Không đổi tài khoản nữa, cứ nhiệm vụ chính tuyến này mà làm, cậu cũng không tin!

Tuy nhiên, sự cường hãn của con quái vật còn vượt xa dự tính của Đường Tiếu, nói thẳng ra thì giống như vừa vào thôn Tân Thủ đã bị boss chặn ngay cửa vậy, về sau Đường Tiếu bị gϊếŧ đến mức chết lặng, hễ có dấu hiệu thất bại là lập tức mở lại.

Chỉ có một ngọn lửa trong lòng càng cháy dữ dội.

Cho đến -- ván thứ 39.

"Nhìn cho kỹ đi, những người mới, nó là một trong vật thí nghiệm chính của dự án nghiên cứu chính của Con Mắt Thứ Ba hiện tại, nếu dự án này thành công, toàn bộ thế giới sẽ run rẩy dưới sự trấn áp của Thần."

Babbitt vừa dứt lời thì thấy trong đội có một người mới có gương mặt tuấn tú bước ra, lòng bàn tay áp lên kính, kéo gần khoảng cách, gần như mũi sắp chạm vào.

... Cũng không cần phải nhìn gần như vậy.

Babbitt vừa định lên tiếng ngăn cản thì phòng thí nghiệm đã đột nhiên dị biến.

428 vốn dĩ chỉ còn thoi thóp, đột nhiên từ trong góc đâm vào tường kính, sợi nấm như một tấm lưới trải rộng, nhãn cầu phân bố khắp nơi, nhìn chằm chằm vào người đang đi đến bên ngoài cửa kính.

"Mẹ nó!"

"Dọa chết tôi rồi!"

Những người mới trong phòng thí nghiệm lập tức náo loạn, từng người chen nhau muốn lùi về phía sau.

Chỉ có một người vẫn đứng tại chỗ.

Người mới tên Đường Tiếu như không nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng này, dưới lớp kính phòng thí nghiệm đầy sợi nấm đỏ như máu, cậu đứng đó, mặc trên người chiếc áo blouse trắng tinh, như một con mồi bị tấm lưới khổng lồ màu máu giăng bẫy.

Đối mặt với con quái vật đang nhìn chằm chằm vào mình như thế này, nét mặt cậu không hề dao động, ánh mắt từ từ lướt qua những sợi nấm dính liền, đến những nhãn cầu trên đó...

Cảm giác tê ngứa kinh hoàng của những lần sợi nấm xâm nhập ở những lần chơi trước như vẫn còn đọng lại trong cơ thể.