Chương 17

Qua một đêm, con quái vật vốn chỉ bằng kích thước một chiếc đĩa, đã nở to gấp nhiều lần, sợi nấm gần như phủ kín mọi ngóc ngách, ở góc xa nhất tính từ lối ra có nằm ngổn ngang những bộ xương lớn của sinh vật, còn ở chính giữa, cơ thể sợi nấm giống như kẻ săn mồi trong mạng nhện, trung tâm của mọi thứ, thân hình không có hình dạng cố định, những con ngươi màu vàng cam liên tục mở to nhìn chằm chằm vào thanh niên đang dần tiến về trung tâm của mạng lưới.

Những sợi nấm màu máu đang ngo ngoe muốn động, lặng lẽ len lỏi qua bước chân của Đường Tiếu, phủ lên cánh cửa ra vào duy nhất, cũng phong tỏa luôn lối thoát cuối cùng.

Mỗi một đoạn sợi nấm đều bị cơ thể chính ảnh hưởng, run rẩy vui sướиɠ, đôi mắt màu vàng cam nhìn chằm chằm vào Đường Tiếu đang tiến vào, cố gắng dùng khứu giác để nắm bắt mùi của cậu.

Thợ săn bị con mồi bày một vố, thậm chí còn bị thương nặng và bị bắt lại.

428 đáng lẽ phải hận Đường Tiếu, nhưng sức hấp dẫn của thanh niên này đối với nó, khiến 428 không thể ghét nổi.

Con nai nhỏ mà nó nghĩ rằng sẽ không bao giờ xuất hiện nữa, đã chủ động đến bên vòng tay của nó.

Nếu 428 bây giờ có được thân thể của con người, thì ước tính lúc này sẽ không nhịn được mà cong khóe miệng, nhưng bây giờ nó không có chức năng này, vì vậy những con mắt đó chỉ nhìn chằm chằm vào hình dáng của Đường Tiếu, những sợi nấm dày đặc bám theo bước chân của cậu, nhìn thanh niên này đi đến trung tâm của nhà tù, chỉ cách vị trí của cơ thể chính một mét.

Ban đầu 428 tưởng rằng con nai nhỏ liều lĩnh này sẽ đâm thẳng vào trung tâm mạng lưới, như vậy nó sẽ nhân cơ hội đó quấn chặt lấy cậu, nhưng đáng tiếc là con nai nhỏ dường như đã cảm nhận được nguy cơ, nên dừng bước lại.

Nhưng đã muộn rồi.

Cảm thấy sợi nấm quen thuộc phủ lên mắt cá chân, Đường Tiếu giật mình, dùng sức hất mạnh, cố gắng giãy giụa, nhưng ngược lại, sợi nấm dính nhớp đó lại quấn ngược lên trên da, rõ ràng là mặc đồ bảo hộ, nhưng dường như có thể cảm thấy vật giống như sợi tơ đang cố gắng tìm kẽ hở để chui vào.

"Đợi đã!" Đường Tiếu dùng tay kéo sợi nấm, cố gắng giật khỏi chân mình, nhưng sợi nấm cứng đầu không chịu, thậm chí còn cố gắng trèo lên cánh tay.

Cùng lúc đó, chân trái, thắt lưng, thậm chí cả gáy của cậu, đều cảm thấy mơ hồ có thứ gì đó lạnh lẽo chạm vào.

Lông trên cánh tay dựng đứng, trán của thanh niên trong bộ đồ bảo hộ toát ra mồ hôi lạnh, sau một thời gian thích nghi, mắt cậu đã dần nhìn thấy một chút bóng mờ trong môi trường tối tăm, trước đó cậu trong một màu đen kịt bỗng nhìn thấy vài con mắt sáng quắc, nên mới dừng lại, mà bây giờ cuối cùng cậu cũng nhìn rõ một chút.

Nhưng còn không bằng không nhìn thấy.

Cả căn phòng tràn ngập những sợi nấm màu đỏ máu, giống như dạ dày của một con quái vật nào đó, còn cậu chính là thức ăn chủ động bước vào dạ dày.

Những sợi nấm đó cẩn thận vây quanh cậu, từng chút một, nhân lúc con mồi chưa phát hiện ra, liền bao bọc lấy nó.

Những con mắt màu vàng cam nhìn chằm chằm vào từng cử động của thanh niên, nhịp thở của con mồi vừa trở nên gấp gáp, những sợi nấm đó như thể nhận được một tín hiệu nào đó, nhanh chóng siết chặt, trói chặt thanh niên trong lưới, tiếp theo những sợi nấm vốn mềm mại ban đầu nhanh chóng trở nên sắc bén.

Tiếng xé rách của bộ đồ bảo hộ vừa vang lên, Đường Tiếu thò tay xuống thắt lưng lập tức lấy ra một quả cầu tròn, hướng thẳng về phía những con mắt màu vàng cam đó.

Quả cầu phát nổ, nhiệt độ cao dữ dội bốc lên, những sợi nấm ở gần trở nên đen xì và cong queo, rơi xuống đất, mất đi sự sống, Đường Tiếu lập tức đoạt lại khẩu súng bắn nhiệt của mình, chĩa họng súng vào những con mắt màu vàng cam, nhân lúc 428 chưa kịp hồi phục, cậu nói rất nhanh:

"Nghe tao nói này! Tao đến đây là để tìm kiếm sự hợp tác! Tao biết mày thèm muốn máu thịt của tao, nhưng chỉ cần mày còn ở trong phòng thí nghiệm này, thì không thể nhanh chóng nuốt chửng tao, một khi dấu hiệu sự sống của tao biến mất, nơi này sẽ lập tức kích hoạt chế độ tấn công, mày sẽ chết chắc!"

Nghe vậy, động tác của con quái vật trong bóng tối khựng lại, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

Đường Tiếu biết, trí tuệ của đối phương không kém gì con người, thấy đã thu hút được sự chú ý của nó, cậu tiếp tục nói: "Còn nếu để tao lại, tao sẽ cung cấp cho mày một phần máu mỗi ngày, như vậy mày có thể từ từ đạt được mục đích của mình."

Hiện tại quân bài trong tay cậu, chỉ có sức hấp dẫn của bản thân đối với con quái vật và lực lượng vũ trang trong tổ chức Con Mắt Thứ Ba này.

Nhưng nếu bọn họ vẫn cứ là mối quan hệ gϊếŧ chóc như thế này, thì nhiệm vụ chính của trò chơi sẽ mãi mãi không thể hoàn thành, cho dù có khơi dậy được cảm xúc của con quái vật, thì mức độ thiện cảm chắc chắn cũng là số âm, và mỗi lần cậu bước vào đây, đều phải mạo hiểm bị con quái vật nuốt chửng, chơi lại từ đầu.