Chương 2: Vệt nước ướt dầm dề

Nhân lúc Nhϊếp Chính Vương chưa tới, Tống Ngật Linh suy tư một lát, sau đó vẫn buông bỏ cuộn trúc tấu sớ trên tay xuống, sau đó chậm rì rì cầm lên một cuộn khác. Hắn nghĩ rằng, tuy là cuộn này đọc không hiểu, nhưng nhất định có thể tìm được một cuộn mà hắn có thể đọc hiểu đi? Sau khi đem mấy chục cuộn tấu sớ trên bàn coi qua một lượt, Tống Ngật Linh thần sắc vô cùng phức tạp thở dài.

Hắn vậy mà một cái sớ cũng xem không hiểu.

Đang lo lắng, ánh mắt liền thấy Liễu công công chạy bước nhỏ thật nhanh tiến vào: "Bệ hạ, Nhϊếp Chính Vương đang ở ngoài điện chờ ngài."

Tống Ngật Linh không nghĩ rằng hoàng thúc sẽ tới nhanh như thế, hắn nhanh chóng đem mớ tấu sớ đã bị mình làm cho loạn lên sửa sang cho gọn gàng rồi sau đó ngồi nghiêm chỉnh lại. Tiếp theo liền cho Liễu công công mời Nhϊếp Chính Vương vào điện.

"Hoàng thúc..."

Nhϊếp Chính Vương mới vừa vào đến, liền nghe được âm thanh mềm mại mơ màng tựa như làm nũng của tiểu hoàng đế. Giọng nói ngọt ngào mềm mại, mà trong cái mềm mại ấy còn có chút thuần khiết. Trên mặt hắn không có vẻ gì là dao động, nhưng lòng bàn tay nắm lại siết chặt hơn mấy phần.

"Bệ hạ triệu thần có chuyện gì?"

"Việc nhỏ việc nhỏ", Tống Ngật Linh chống tay dịch thân thể của mình xích qua một bên, chừa cho Tống Thời Ung chỗ ngồi rộng rãi, sau đó vỗ đệm ghế bộp bộp, "Hoàng thúc trước tiên ngồi xuống cái đã."

Tuy rằng hắn mới vừa ở Kim Loan điện hứa hứa hẹn hẹn là sẽ tự mình phê tấu chương gấp, nhưng ai bảo Tống Ngật Linh ở trước mặt Tống Thời Ung có cái thói quen chơi xấu là làm nũng, riết rồi luyện thành một cái da mặt dày, thái độ cầu xin giúp đỡ hết sức là hiển nhiên.

Tống Thời Ung ngồi xuống rồi, Tống Ngật Linh liền lập tức ôm lấy cánh tay của hắn, bày ra bộ dạng ỷ lại, mềm giọng nói :"Chất nhi xem mấy cái tấu chương này không hiểu, hoàng thúc có thể phụ đạo cho ta một ngày trước được không?"

"Cái nào không hiểu?"

"Cái nào cũng không hiểu."

Tống Thời Ung cảm thấy buồn cười, nhưng rất nhanh liền nén xuống, lạnh nhạt nói:" Trước tiên chọn một cái đi."

Tống Ngật Linh cầm lấy cái trên cùng, đôi tay mở ra quyển sớ, ân cần mà đưa tới trước mặt Tống Thời Ung, ánh mắt mong chờ :" Hoàng thúc, người xem đi."

Nói là cho Tống Thời Ung xem, thật ra bản thân hắn cũng rất cố gắng đọc một ít, kết quả là còn chưa đọc hết một hàng chữ, hắn liền bực bội nhắm mắt, nói thẳng :"Hoàng thúc, ta vừa thấy cái này liền cảm thấy phiền."

Trên tấu sớ viết, quan địa phương ở Dương Châu tham ô của công, nhưng mà cổ văn viết quá khó hiểu. Tống Ngật Linh lại là cái người không chăm chỉ học hành, sớ này với hắn mà nói chính là thiên thư.

Tống Thời Ung nghe xong mấy lời này cũng không tức giận, "Ồ, vậy ra bệ hạ đây là muốn nạp phi."

"Không muốn!"

"Vậy thì nghiêm túc xem tấu sớ."

Tống Ngật Linh cưỡng chế phiền loạn nơi đáy lòng, hít sâu một hơi ép mình cố gắng, kết quả vẫn là xem không hiểu, tim gan cồn cào muốn chạy trốn.

Hắn nắm lấy tay áo sam của đối phương, nói "Hoàng thúc, vì sao đã nhiều ngày rồi người vẫn ép ta xem tấu chương gấp vậy, trước nay không phải đều là người xem sao?"

Tống Thời Ung cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy tiểu gia hỏa này đôi mắt đỏ lên, nhìn rất ủy khuất tội nghiệp.

"Lúc giờ Thìn vừa mới đồng ý, bây giờ đã muốn đổi ý?"

"Không có đổi ý..."

"Vậy thì vì sao phải khóc?" Tống Thời Ung ngữ điệu ôn hòa, tới Tống Ngật Linh nghe thấy còn phải cảm thấy hơi sửng sốt.

"Ta không khóc, ta chỉ là ghét đọc sách...". Tống Ngật Linh lắc lắc đầu, nuốt xuống oán giận, đem ánh mắt đặt lên trên bàn, "Hoàng thúc, người dạy ta đi, ta sẽ cố gắng học."

*

Nửa canh giờ sau.

Tống Thời Ung một mình khép lại quyển tấu sớ cuối cùng, nghiên đầu nhìn qua bên cạnh mình thiếu niên ngủ gục trên bàn.

Sớm biết không nên tin hắn.

Bàn tay mang theo vết chai dày nhẹ nhàng lướt qua mặt của Tống Ngật Linh, trên mặt thiếu niên không biết khi nào dính một vệt mực nước màu đen, làm cho làn da càng trắng trẻo, nộn nộn. Tống Thời Ung cọ cọ trên mặt hắn hai ba cái, sau đó cũng đành thôi. Chỉ là hắn luyến tiếc cảm xúc mà làn da trơn nhẵn của thiếu niên để lại trên tay hắn.

Hắn tự nắn vuốt đầu ngón tay mình, đem ánh mắt dời đi chỗ khác.

Vừa nhìn thôi, hắn đã có suy nghĩ đen tối.

Tiểu gia hỏa này lớn lên đẹp, trước nay hắn đều biết, nhưng gần đây dường như lại gương mặt lại càng nảy nở, tinh xảo hơn, cái cánh môi kia, hồng tới mê người.

Tống Ngật Linh mơ mơ màng màng ngủ, cảm giác có thức gì đó chạm tới môi mình, liền há miệng ra cắn. Phát hiện vật trong miệng mình cứng cứng, lại bất động, thế là lại nhả ra liếʍ liếʍ, cuối cùng ghét bỏ mà nhổ vật đó ra, lẩm bẩm không có ăn được, sau đó nghiêng đầu qua bên kia ngủ.

Tống Thời Ung gương mặt không có cảm xúc ngồi yên ở chỗ cũ, đem ngón tay nâng lên, nhìn vệt nước ướt dầm dề đó, đột nhiên lắc đầu cười, tiểu gia hỏa này.

[ Lời nói của tác giả]

Tiểu hoàng đế : Đừng tưởng là trẫm ngủ rồi thì muốn làm gì thì làm!

Người nào đó: Lần sau làm ngươi tới tỉnh lại.