Chương 1: Trẫm không hề thích nam sắc!

Trời tối đen như mực.

Hoàng cung Đại Tống, bên trong Trường Nhạc điện ánh nến sáng tỏ tường.

Thiếu niên ngồi trên long sàng đã hơi buồn ngủ, giống như đang ngủ được một nửa thì liền bị thức dậy. Trên vai chỉ khoác một kiện áo khoác màu trắng bạc chỉ đủ để che đậy thân trên mềm mại, nhìn qua có chút làm cho người khác thẹn thùng.

Đối diện hắn, một nam nhân mặt mũi lạnh lùng, toàn thân quan phục đoan chính nhìn nhìn hắn.

Nam nhân ánh mắt như đông lạnh, dường như rất tức giận. Tống Ngật Linh sau khi bắt gặp ánh mắt của hắn, liền lập tức sợ tới rụt cả bả vai, ngón tay nắm chặt quần áo, chịu thua nói: " Trẫm...trẫm biết sai rồi."

Nam nhân hỏi : "Sai chỗ nào?"

Tống Ngật Linh lúng túng đáp: "Không được trốn thượng triều."

"Cụ thể hơn nữa."

Tống Ngật Linh hít sâu một cái, cúi đầu nói như đang vô cùng tỉnh táo: "Trẫm không nên thức khuya xem truyện tranh*, không nên ham ngủ không thượng triều, càng không nên sau khi đã bỏ lỡ thời gian lâm triều mà còn giả bệnh lừa hoàng thúc, làm người lo lắng...". Hắn cúi đầu thủ ngón tay quẹt nước mắt, đuôi mắt đỏ hồng lên, nhìn qua rất là đáng thương.

Nam nhân nghe xong cũng không nói một câu nào. Tống Ngật Linh không có cách nào, chỉ đành suy tư ở trong đầu mình về những tội trạng mà mình mắc phải.

Hắn nói một đằng nghĩ một nẻo, trong lòng rõ ràng rất khó chịu oán giận cái thân phận hoàng đế bù nhìn này. Không có thực quyền thì thôi đi, mỗi ngày còn đều người ta bị thức dậy thật sớm rồi mang lên thượng triều. Hắn ngồi trên ngai, nhưng cái gì cũng không được quyết sách, ngay cả đại thần cũng không ai thèm hỏi ý kiến hắn. Hắn cùng với một con linh vật có cái gì khác nhau!

Dưới ánh nến, con ngươi đen láy của Tống Ngật Linh sáng lấp lánh, hai bên gò mặt bởi vì không phục nên có phần phụng phịu của trẻ con. Hoàn toàn không có chút uy nghiêm nào của bậc đế vương, giỏi lắm chỉ giống tiểu công tử của một gia đình nào đó đang bị giáo huấn mà thôi.

Nam nhân nhìn chằm chằm bộ dạng của hắn, khí lạnh trong mắt chầm chậm tan đi, biểu tình nhẹ nhàng nói: "Không còn sớm, bệ hệ nghỉ ngơi đi."

Tròng mắt tròn của Tống Ngật Linh xoay chuyển, thấy nam nhân không có vẻ gì muốn tiếp tục giáo huấn mình, hắn vui mừng quá đỗi, tới nỗi cảm xúc đều viết hết ở trên mặt; liền giả bộ đứng dậy gọi người ở ngoài cửa điện :"Liễu công công, sai người đưa Nhϊếp Chính Vương hồi phủ!"

Nhϊếp Chính Vương vốn dĩ định cự tuyệt, nhưng ánh mắt khi quét qua người thiếu niên lại vô tình dừng lại ở hai điểm hồng hồng ở trên ngực. Trong phút chốc, ánh mắt hắn tối sầm lại, tay còn nhanh hơn vị thái giám vừa mới vào cửa đem tiểu hoàng đế nhét vào trong chăn, trùm kín mít.

Tống Ngật Linh không hiểu chuyện gì từ trong chăn đệm chui ra một cái đầu.

"Ngày mai giờ Mẹo ta sẽ tới gọi bệ hạ thượng triều. Thần, cáo lui." Nhϊếp Chính Vương lùi về sau vài bước, không cho Tống Ngật Linh cơ hội để cự tuyệt, khom mình hành lễ, xoay người rời đi.

Tống Ngật Linh nghe được cái câu phải lâm triều kia, cắn cắn môi, mặt đầy vẻ đau khổ.

Song hắn lại nghĩ nghĩ, tuy rằng hoàng thúc mỗi ngày mặt mày đều hầm hầm, nhưng vẫn là đại ân nhân của hắn, chính mình làm một con rối, cũng nên biết nghe lời một chút.

Nói thì nói như thế, nhưng mà làm thì quá khó khăn ...

Tống Ngật Linh chui đầu vào lại trong chăn đệm, ép chính mình chìm vào giấc ngủ.

*

Ngày hôm sau.

Sáng sớm, Tống Thời Ung đã chờ ở trong điện Trường Nhạc.

Sương sớm buổi sáng rất nặng, hắn khoác một kiện áo khoác màu đen thêu tơ vàng, thân hình cao lớn, vai rộng eo thon, nhưng trên mặt vẫn rất là lãnh đạm, từ trên xuống dưới không hề có chút cảm xúc nào.

Các cung nữ đi qua đi lại thường đem ánh mắt uyển chuyển hướng tới hắn, mặt lộ vẻ e lệ, âm thầm hi vọng sẽ được vị chủ tử này để mắt tới mình.

Cửa phòng của điện Trường Nhạc bỗng nhiên bị đẩy ra, thiếu niên mặc một thân áo gấm màu vàng chạy ra, phía sau còn có hai vị thái giám chạy theo hắn sốt ruột hoảng hốt cầm theo áo choàng, í ới nhắc bệ hạ cẩn thận coi chừng cảm lạnh.

"Hoàng thúc, hôm nay trẫm dậy sớm!" Tống Ngật Linh cong môi, ngửa đầu nhìn Tống Thời Ung, đôi mắt sáng lấp lánh.

Tống Thời Ung rũ mắt xuống, chắp tay hành lễ :" Hôm nay đã qua giờ dùng tảo thiện*, bệ hạ nhớ rõ lần sau phải dậy sớm hơn một chút."

Tống Ngật Linh nhìn hắn hai giây, bĩu bĩu môi, cố ý nói :" Trẫm vốn dĩ không muốn ăn sáng, cố tình thức dậy giờ này."

"Là thần lắm miệng."

Tống Ngật Linh không biết vì sao lại có chút buồn bực, dậm dậm chân, vòng qua người hắn chạy ra ngoài điện, ngồi trên kiệu rồng cũng không quay đầu nhìn lại, đi thẳng một mạch.

*

Tống Ngật Linh 4 tuổi được phong Thái Tử, 7 tuổi đăng cơ, ngồi ở ngôi hoàng đế tròn mười năm.

Mười năm này, hắn không để ý tới triều chính, cũng không can thiệp chính sự. Thời gian đầu, các đại thần còn cố gắng tận tình khuyên bảo hắn, sau lại thấy Nhϊếp Chính Vương thực sự không có ý định mưu phản, mọi người cũng dần dần từ bỏ. Các đại thần cũng hình thành thói quen có sự việc gì đều đi tìm Nhϊếp Chính Vương thảo luận, trong triều bầu không khí rất nhẹ nhàng.

Nhưng bẵng đi tới gần đây, Nhϊếp Chính Vương không biết vì sao bắt đầu cưỡng ép tiểu hoàng đế phải dậy sớm thượng triều, có tấu chương gấp cũng phân phó cho người đưa sang Trường Nhạc điện, rõ ràng nhìn là thấy hắn có ý định giao trả lại quyền lực. Điều này khiến mọi người rất mơ hồ. Tuy rằng tiểu hoàng đế đã tới tuổi tự mình chấp chính rồi, nhưng bình thường hắn cũng không nghiêm túc học hỏi chuyện trị quốc, nếu thật sự là Nhϊếp Chính Vương thả quyền, quốc gia khẳng định là sẽ lộn xộn.

Kim Loan điện, Tống Ngật Linh thấp thỏm bất an ngồi ở trên long ỷ.

Mới vừa rồi hắn nhất thời buồn bực mà vứt cho Nhϊếp Chính Vương một cái mặt lạnh, lúc này trong lòng đã có chút chộn rộn. Hắn hi vọng hoàng thúc đại nhân rộng lượng không cần mang thù vặt với hắn, cũng không cần đem tấu chương khẩn cấp ném tới Trường Nhạc điện. Hắn thật sự không biết phê tấu chương. Hắn chỉ cần tưởng tượng tới việc chính mình quyết sách sai lầm liền sẽ khiến bá tánh bị ảnh hưởng, là hắn không thể hạ bút.

"Bệ hạ, bệ hạ." Đại thái giám ở bên cạnh Tống Ngật Linh nhẹ nhàng gọi hắn.

Tống Ngật Linh sửng sốt hai giây, tinh thần đột nhiên phục hồi lại, thấy phía dưới đại thần lặng ngắt như tờ, mỗi cặp mắt đều nhìn chằm chắm hắn, liền lập tức ngồi nghiêm chỉnh lại. Con ngươi lướt qua một vòng, xấu hổ nhấp môi, dùng ánh mắt dò hỏi thái giám: "vừa rồi mới xảy ra chuyện gì?"

Đại thái giám kề sát vào thì thầm: "Đã nói tới hôn sự của bệ hạ."

Phía dưới Tống Thời Ung bất đắc dĩ nhắm mắt, "Bệ hạ, chuyên tâm."

Tống Ngật Linh căng khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, hàng mi dài run rẩy, rõ ràng là không chút tự tin, nhưng vẫn nói : "Trẫm gần đây không có tính toán nạp phi."

Cái chuyện nạp phi này, hắn chỉ có chỗ dựa duy nhất là Nhϊếp Chính Vương, nếu ngay cả Nhϊếp Chính Vương cũng không giúp hắn, thì chuyện nạp phi này hắn muốn nạp thì nạp, không muốn nạp cũng phải nạp.

Nếu thân thể hắn giống như nam tử bình thường, thì mọi người muốn hắn nạp phi thì hắn sẽ nạp, về sau trong hậu cung cũng coi như hắn có bằng hữu để chơi, nhưng hắn...

Tống Ngật Linh thở dài trong lòng, hai kiếp đều đầu thai vào một đời người*, cũng không biết hắn đã tạo nghiệp gì.

Hắn nhìn xuống phía dưới Tống Thời Ung tìm sự giúp đỡ.

Tống Thời Ung nhìn thẳng hắn một cái, xoay người hướng mặt về phía triều thần trong điện, mặt lạnh giương giọng nói: "Bệ hạ tuổi còn nhỏ, chuyện nạp phi, chờ cập quan* rồi lại nói đi."

Nghe vậy, có một vị tứ phẩm quan văn đầu tóc đã hoa râm đứng ra, run run rẩy rẩy quỳ trên mặt đất :" Thứ cho lão thần nói thẳng, bệ hạ vũ tượng chi niên*, cho dù là gia đình bá tánh tầm thường, cũng đã là tuổi thành gia lập thất, Nhϊếp Chính Vương lấy đâu ra một câu tuổi bệ hạ còn nhỏ?".

Vị tứ phẩm quan văn này là một trong số ít người của bảo hoàng đảng*, trải qua ba đời đế vương, trung quân báo quốc, căn bản là không hề sợ Nhϊếp Chính Vương.

Vị quan văn này tuy đã lớn tuổi, nhưng giọng nói vẫn lảnh lót như chuông, y tiếp tục nói: "Bệ hạ là thân đế vương, vốn dĩ hậu cung nên có 3000 giai lệ, nhưng đăng cơ chừng ấy năm lục cung vẫn trống vắng, gối nằm vẫn đơn chiếc. Người trong dân gian với chuyện này đã sớm bàn tán dị nghị vô cùng sôi nổi. Thời gian gần đây, còn có lời đồn nổi lên bốn phía, nói bệ hạ thật ra là ham thích nam sắc. Nếu cứ như vậy, giang sơn nhất định sẽ rung chuyển. Bệ hạ, lấy xã tắc làm trọng! Việc này không thể chần chừ được nữa."

Hai bên thần tử thấy có người đã đứng ra nhắc nhở, cho dù phạm tội khi quân nhưng cũng phải cân nhắc đây là nỗi lo của quần thần, cho nên bọn họ đồng loạt quỳ xuống hô to: "Bệ hạ, thỉnh lấy xã tắc làm trọng"

Tống Thời Ung đứng tại chỗ, gương mặt hắn vẫn như cũ không có chút cảm xúc nào. Nhưng dường như, trong mắt hắn ý lạnh càng sâu, tựa như thời tiết giá lạnh của tháng chạp.

Tống Ngật Linh đập tay lên ngai, tức giận tới nỗi không còn lựa lời mà mắng: "Nói năng bậy bạ*! Trẫm không có đam mê nam sắc! Ai dám truyền bá lời đồn, trẫm sẽ nhất định tra ra tính sổ với hắn!"

Tống Thời Ung liếc ánh mắt tới hai bên nô tài nội thị, bọn họ nhìn một cái liền hiểu ngay mệnh lệnh, lập tức giương giọng: "Còn có việc thì khải tấu, không có việc gì, bãi triều——"

Cái động thái này rõ ràng là "có chuyện thì trốn, trốn không được thì chạy, chạy không được thì lăn"*. Các đại thần cũng không còn cách nào, sau khi hành lễ, một đám người đều cau mày rời đi.

Duy chỉ có Nhϊếp Chính Vương vẫn đứng lại chỗ cũ.

Tống Ngật Linh thấy vậy liền nhanh chóng chạy xuống long ỷ, bắt lấy ống tay áo của Tống Thời Ung làm nũng: "Hoàng thúc, người mau cứu ta..."

"Trẫm" cũng không thèm xưng, thật sự là đường cùng rồi.

Tống Thời Ung đem ống tay áo của mình lấy lại từ trong tay hắn, lời nói không nhanh không chậm hỏi: "Bệ hạ nếu không thích nam tử, vì sao lại không nạp phi."

"Ta...ta cũng không thích nữ tử, không được sao."

"Thích hay không thích có quan trọng sao? Bệ hạ nếu đã ngồi ở vị trí này, nên gánh chút trách nhiệm, người phải nhớ kĩ, không ai có thể bảo vệ người cả đời."

"Nhưng ta cũng không muốn làm hoàng đế mà," Tống Ngật Linh rũ rũ đầu, nhỏ giọng lầm bầm. "là các người bắt ta phải làm..."

Tống Thời Ung thanh âm căng cứng: "Lặp lại lần nữa?."

Tống Ngật Linh rất thức thời, sao dám nói lại lần thứ hai. Hắn ngẩng đầu lên, lộ ra dáng vẻ đáng thương hề hề: "Hoàng thúc, người cũng muốn ta nạp phi sao?"

Tống Thời Ung chớp mắt, không có ý kiến.

"Hoàng thúc, chất nhi sai rồi, chất nhi không bao giờ giận hoàng thúc nữa, cầu xin người đừng bắt ta nạp phi được không..." Tống Ngật Linh cả người như keo dán dính trên người Tống Thời Ung, cánh tay ôm eo Tống Thời Ung, vùi đầu vào l*иg ngực của hắn, "Hoàng thúc, cầu người, người nhất định là có biện pháp, tất cả bọn họ đều nghe lời người."

Mùi Long Diên Hương nhàn nhạt trên người thiếu niên phảng phất tỏa ra ở ngay đầu mũi, Tống Thời Ung nghiêng đầu, hầu kết giật giật, giơ tay ôm hắn, thanh âm dường như mềm mỏng lại một chút, hỏi: "Vậy những tấu sớ gấp hôm nay bệ hạ phải làm sao?"

"Ta phê."

"Vậy của ngày mai thì sao?"

"Ta vẫn sẽ phê."

Tống Thời Ung lặng yên không một tiếng động; câu nhẹ khóe môi dưới :"Vậy thần phải xem biểu hiện của bệ hạ."

Tống Ngật Linh kiên định gật đầu, trong cõi lòng tràn đầy ý chí chiến đấu rời khỏi Kim Loan Điện, nhưng có ai ngờ hắn mở ra tấu chương gấp thì liền gặp khó khăn.

Hừm... mấy cái chữ này chữ nào hắn cũng biết đọc, nhưng sao đặt cùng chỗ với nhau thì lại không hiểu gì hết thế này...

Hắn nhanh nhanh gọi đại thái giám tới: "Liễu công công, ngươi mau sai người đi hỏi Nhϊếp Chính Vương hôm nay có rời cung hay không, nếu không rời cung thì mời hắn tới đây đi."

Liễu công công uốn éo nói: "Vâng, bệ hạ."

.

.

.

.

Chú thích:

(*): trong bản gốc là họa bản, tương đương với truyện tranh.

(*): tảo thiện là ăn sáng.

(*): nguyên văn là "hai đời đều đầu thai thành đôi tính người", đại khái chắc ý tác giả là Tống Ngật Linh có một kiếp nam, một kiếp nữ, nhưng xui sao đầu thai thì hai kiếp nhập lại làm một cho nên kiếp này ẻm mới thành người song tính.

(*): nghi thức làm lễ trưởng thành.

(*): vũ tượng chi niên đại ý là thời niên thiếu.

(*): bảo hoàng đảng là phe phái của người ủng hộ dòng máu hoàng gia, chỉ muốn người của hoàng tộc chính thống kế vị.

(*) nguyên văn là "đừng tất tất chạy nhanh lăn ý tứ", mình dịch thoát nghĩa.

(*) nguyên văn là "nói hươu nói vượn".