Chương 4: Diệp Khoa Sinh

Lần này tiến sĩ Lưu đã biết điều hơn. Hắn nhanh chóng sử dụng thẻ của mình rồi nhập mật mã để mở cánh cửa.

"Két"

Cánh cửa sắt nặng nề được mở ra. Phía bên trong tiếp tục là một hành lang dài, có gắn camera trên tường. Thấy vậy, Đường Viễn nhíu mày nói:

- Ta tạm thời buông tay ra, nhưng nên nhớ là ta vẫn luôn quan sát ngươi. Chỉ cần ngươi có chút động tác thừa thãi, mạng ngươi liền coi như xong. Tốt nhất đừng nên tự đùa giỡn với cái mạng của mình.

Tiến sĩ Lưu sợ sệt gật đầu, rồi từ từ dẫn Đường Viễn đi vào bên trong. Ngay khi vừa bước vào, cánh cửa phía sau liền tự động đóng lại, Đường Viễn nheo mắt thủ sẵn thế tấn công, chỉ cần tên phía trước trái lời hắn thì liền ra tay đoạt mạng.

Hành lang dài hai mươi mét thoáng chốc đã bị bỏ lại phía sau. Hai người đứng trước cánh cửa, tiến sĩ Lưu run rẩy không dám ngoái lại phía sau mà nói:

- Hắn... Có lẽ đang làm việc ở bên trong.

Đường Viễn hít một hơi dài, cố gắng khiến cho lòng mình trấn tĩnh lại. Hắn chờ đợi dây phút này đã từ rất lâu rồi, kẻ thù mà hắn căm hận đến ngay cả nằm mơ cũng muốn tự tay lấy mạng, hiện giờ đã ở ngay trước mắt. Hai bàn tay hắn nắm chặt lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào cánh cửa:

- Mở ra!

Tiến sĩ Lưu thoáng chút chần chừ nhưng vẫn không dám làm trái lời, vội lấy ra chìa khoá để mở cửa.

Bên trong căn phòng toả ra một mùi hương cực kì dễ chịu, dù đã sử dụng mặt nạ bảo hộ nhưng Đường Viễn vẫn có thể ngửi thấy. Người bên trong là một kẻ có mái tóc bạc trắng, hắn đứng quay lưng về phía cửa, mải mê làm việc với đống máy móc vừa được chuyển tới, dường như không hề quan tâm đến vị khách ở sau lưng mình. Hắn khẽ cất giọng nói khàn khàn:

- Lưu Hiên, ngươi lại đem theo kẻ nào tới hỏi cung ta vậy? Thật là... Những gì Diệp mỗ biết thì đều đã khai báo đầy đủ cho các ngươi. Đừng tới làm phiền ta làm việc nữa!



Hồi lâu không thấy người phía sau có động tĩnh gì, Diệp Khoa Sinh nghi hoặc quay người lại. Trước mắt hắn là khuôn mặt quen thuộc của Lưu Hiên, kẻ mà hắn vốn khinh thường. Thế nhưng Lưu Hiên lại đang bị khống chế bởi người bên cạnh. Ánh mắt của hắn cực kì băng lạnh và tràn ngập sát khí. Diệp Khoa Sinh cả đời phải trốn chạy, làm sao có thể không hiểu rõ sát khí này là nhắm vào mình.

Lưu Hiên giãy dụa nói:

- Ta đã đưa ngươi tới gặp hắn rồi, mau thả ta ra!

- Phiền Lưu tiên sinh nằm nghỉ ngơi một lát để tại hạ xử lý chút việc riêng.

Đường Viễn cười lạnh, nhanh chóng ra tay đánh ngất tên hèn nhát bên cạnh để đỡ vướng tay chân. Hắn từ từ tháo bỏ mặt nạ bảo hộ, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng đến cực điểm.

- Diệp Khoa Sinh... Cuối cùng ta cũng tìm được ngươi!

Hắn lấy ra một chiếc dao găm sắc bén từ trong tay áo, khẽ vuốt ve, ánh mắt ghim chặt lên kẻ đứng đối diện. Trái ngược lại với tâm trạng của hắn, Diệp Khoa Sinh lại vô cùng khoan thai ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, khẽ nhấp một ngụm trà rồi thâm trầm nói:

- Kẻ muốn gϊếŧ ta có rất nhiều, nhưng người có thể thành công thì có lẽ vẫn còn chưa sinh ra trên đời này. Nói đi chàng trai trẻ, ngươi từ đâu tới?

Đường Viễn cười khẩy:

- Một kẻ như ngươi mà vẫn còn được sống tới bây giờ, quả thật là ý trời muốn ta tự tay giải quyết mới được. Đường Nhất Long và Tần Tuyết Nhi, ngươi còn nhớ hai cái tên này chứ?

"Choang"



Ly trà trên tay Diệp Khoa Sinh rơi xuống đất. Lúc này hắn đã không còn giữ thái độ dửng dưng như trước nữa. Ánh mắt sững sờ nhìn Đường Viễn, đôi môi hắn run run mấp máy hỏi lại:

- Ngươi... Ngươi là gì của họ?

- Không ngờ sao? Ngươi có phải là đang cảm thấy hối hận rằng khi đó sau khi sát hại cha mẹ ta đã không diệt cỏ tận gốc, để rồi bây giờ bị con trai của họ tới báo thù, có đúng không?

Lời còn chưa dứt, Đường Viễn đã nắm chặt dao găm trong tay rồi lao tới. Hắn muốn giải quyết mọi hận thù ngay tại đây, thế nhưng khi vừa tiến tới được vài bước chân, đầu gối hắn bỗng nhiên khuỵ xuống. Thì ra mùi hương khi vừa bước vào căn phòng này có ẩn chứa chất gây tê liệt, chỉ vì một chút nóng vội mà hắn đã quên đề phòng. Ánh mắt hắn căm phẫn ngước lên, tự hận mình quá bất cẩn mà phút chốc đã tự đặt bản thân vào hiểm cảnh.

Diệp Khoa Sinh không hề có ý phản kháng mà vẫn thẫn thờ nhìn Đường Viễn một hồi lâu rồi mới khẽ gọi:

- Viễn Nhi... Ngươi đúng là Viễn Nhi sao?

Đường Viễn có chút khó hiểu, nhưng thù hận trong hắn lúc này đã che mờ lí trí, hắn cố gắng vùng dậy chống lại tác dụng của độc khí. Con dao trong tay hắn đâm một nhát về phía trước. Nhưng tốc độ của hắn lúc này làm sao so được với một kẻ lão luyện như Diệp Khoa Sinh được nữa. Con dao trong tay hắn đâm hụt vào khoảng không rồi nhanh chóng bị một chiêu của Diệp Khoa Sinh đánh rớt xuống đất.

- Viễn Nhi, ngươi mau bình tĩnh lại nghe ta nói!!!

Đường Viễn lúc này đã thực sự trở nên điên cuồng, hắn cố gắng vận sức chống lại độc tố đang làm suy yếu cơ thể rồi lao tới tiếp tục tấn công Diệp Khoa Sinh. Nhiều năm nay vượt qua gian khổ, hắn vốn đã luyện được cho mình bản lĩnh thuần thục của một sát thủ, từng chiêu thức đánh ra tuy không hoa mỹ nhưng đều nhắm vào vị trí yếu hại của đối phương.

Hai người một tấn công, một thối lui, chẳng mấy chốc đồ đạc trong phòng đã bị đổ vỡ tan tành. Thế nhưng chất độc phát tác quá nhanh, Đường Viễn kiên trì được thêm một lát đành phải ngừng lại thở dốc để duy trì tỉnh táo.

Thấy vậy, Diệp Khoa Sinh thở dài nói:

- Chất độc này không thể gϊếŧ người mà chỉ tạm thời làm tê liệt cơ thể, ta vốn muốn sắp đặt để khống chế đám người Lâm gia, không ngờ người tiến vào lại là cậu. Viễn Nhi, cậu muốn gϊếŧ ta cũng được, dù sao mạng của ta cũng không còn kéo dài được lâu nữa. Nhưng trước khi chết, ta nhất định phải cho cậu biết được chân tướng của mọi chuyện. Cha mẹ cậu không phải là do ta sát hại, mà là do kẻ khác đứng sau sắp đặt mọi chuyện để hãm hại chúng ta!