Chương 3: Tiến Sĩ Lưu

Tín hiệu từ thiết bị theo dõi di chuyển rất nhanh. Đường Viễn phải cố gắng ghi nhớ rồi tìm ra hướng di chuyển phù hợp để bám sát với mục tiêu. Trong lòng hắn cực kỳ hồi hộp , bởi đây chính là lúc mà hắn đến gần với kế hoạch trả thù của mình hơn bao giờ hết.

Thiết bị theo dõi mà Đường Viễn sử dụng chính là một trong những sản phẩm mới nhất của Huyết Sát. Hắn tin rằng chỉ cần dựa vào dấu vết này, nhất định sẽ nhanh chóng tìm ra Diệp Khoa Sinh.

Điểm đỏ liên tục di chuyển trên màn hình đồng hồ rồi đột ngột dừng lại và biến mất hẳn. Hắn nhíu mày nghi hoặc.

"Chẳng lẽ bị phát hiện rồi? Trước hết cứ tìm tới đó đã".

Nghĩ vậy, Đường Viễn liền lẻn vào căn phòng thí nghiệm gần đó, đánh ngất một tên nhân viên rồi lột bộ đồ blouse trắng cùng mặt nạ bảo hộ mặc lên người để nguỵ trang. Làm xong xuôi mọi việc, hắn liền cầm theo thẻ nhân viên của tên nọ rồi bình tĩnh bước ra khỏi phòng.

Trung tâm nghiên cứu này thực sự rất rộng lớn, bốn phía đều có camera cùng đài quan sát có lính gác theo dõi. Xung quanh nơi này có rất ít người qua lại, chủ yếu là bắt gặp đội bảo an đi tuần tra, chúng đều được trang bị đầy đủ vũ khí hiện đại. Nếu không có tấm sơ đồ trong tay, có lẽ hắn cũng phải mất nửa ngày mới tìm được đường thoát ra khỏi đây.

"Lâm gia này căn cơ không nhỏ. Đã có đầu tư cho công tác bảo vệ cẩn mật như vậy, hẳn là âm mưu của chúng đang đi đến thời điểm mấu chốt rồi?".

Đường Viễn đi lại bên trong vô cùng thoải mái vì hiện tại trang phục trên người hắn chính là bộ đồ đã lấy trộm được, cùng với chiếc mặt nạ bảo hộ, sẽ không lo lắng bị kẻ nào phát hiện ra.

Sau một vài ngã rẽ bên ngoài hành lang, hắn cuối cùng cũng đi đến nơi mà tín hiệu bị mất. Đây là một lối đi có cánh cửa sắt lớn đã đóng chặt, Đường Viễn sử dụng thẻ nhưng cánh cửa yêu cầu thêm mật mã cùng dấu vân tay mới có thể mở ra. Trong lúc hắn vẫn đang chần chừ hồi lâu mà chưa tìm ra phương án tiếp theo thì ngay lúc này từ phía xa có người đi tới.

Kẻ này chính là tiến sĩ Lưu đã đi bên cạnh Lâm Chấn ban nãy. Hắn nhướng mày nhìn Đường Viễn đánh giá từ đầu đến chân một lượt rồi hỏi:

- Tên kia, ngươi thuộc tổ nghiên cứu nào? Tại sao lại tới khu vực này?



- Lưu tiên sinh, tôi thuộc tổ nghiên cứu sinh vật biển.

Đường Viễn liếc nhanh thông tin trên chiếc thẻ mà hắn đang cầm trên tay rồi đáp. Tiến sĩ Lưu không những không tin mà càng thêm nghi ngờ:

- Ngươi không làm việc tại vị trí của mình mà tới đây làm gì?

- Tôi mới được dẫn vào nơi này làm việc nên chưa thông thuộc đường đi cho lắm, xin ngài rộng lượng bỏ qua cho.

- Mới tới thì đừng có chạy lung tung. Đây không phải là nơi mà những kẻ như ngươi được phép bén mảng lại gần, mau cút về đi!

Tiến sĩ Lưu giận dữ quát. Đường Viễn cúi đầu tỏ vẻ hối lỗi rồi quay đi. Nhưng hắn sao có thể bỏ đi dễ dàng như vậy, mới bước đi được hai bước, ngay khi Tiến sĩ Lưu không chú ý, Đường Viễn liền nhanh chóng xoay người sử dụng ba ngón tay tạo thành thế chim ưng săn mồi tóm chặt vào cổ họng hắn rồi thì thầm đe doạ:

- Mở miệng, chết!

Hai mắt tiến sĩ Lưu trợn trừng, vừa tức giận vừa hoảng sợ nhưng không dám nhúc nhích. Hắn xưa nay vốn nhát gan, thường cảm thấy nơi này được bảo vệ vô cùng cẩn mật nên rất yên tâm. Thế nhưng hôm nay lại bị một kẻ lạ mặt đột nhập vào khống chế mình, trong lòng hắn run lên từng đợt. Thấy hắn đã biết điều hơn, Đường Viễn liền bình tĩnh đưa hắn tới góc khuất trong hành lang rồi tra khảo:

- Ta hỏi một câu, ngươi trả lời một câu, đừng nên nói lời thừa thãi. Thành thật một chút nếu muốn giữ lại mạng sống, hiểu chứ? Diệp Khoa Sinh đang ở đâu?

- Ngươi... Ngươi là ai? Tại sao muốn tìm hắn?

Tiến sĩ Lưu sắc mặt kịch biến, khẽ lắp bắp hỏi lại. Đường Viễn không muốn kéo dài thời gian, lực trên tay siết mạnh hơn một chút khiến Tiến sĩ Lưu hai mắt càng trợn lớn hơn vì khó thở.



- Ta không có nhiều thời gian để chơi đùa, mau trả lời câu hỏi.

- Khụ khụ... Hắn... Diệp Khoa Sinh là được Lâm gia cứu về, đang giữ ở bên trong.

Cảm nhận được lực đạo trên tay Đường Viễn có thể siết vỡ yết hầu mình bất cứ lúc nào, cánh tay tiến sĩ Lưu run rẩy chỉ vào cánh cửa sắt:

- Tên đó lấy oán báo ân, một mực che giấu thông tin không muốn tiết lộ nên bị nhốt vào trong đó. Chỉ là Lâm gia coi trọng hắn nên vẫn thường xuyên cung cấp máy móc và tư liệu cho hắn làm nghiên cứu.

- Bên trong chỉ có hắn thôi sao?

Tiến sĩ Lưu gật đầu. Lúc này sát khí trong mắt Đường Viễn càng trở nên nồng đậm, hắn cố gắng đè nén sự căm phẫn trong lòng mà hỏi tiếp một vấn đề khác:

- Ngươi và Lâm gia đang âm mưu chuyện gì? Không cần giả ngu, khi nãy ta đã nghe thấy hết cuộc nói chuyện giữa ngươi cùng Lâm Chấn trong căn phòng chứa xác người. Khôn hồn thì mau nôn hết những gì ngươi biết ra!

- Ngươi...? Ngươi tốt nhất là hãy biết tự lượng sức mình một chút, định chống lại Lâm gia sao? Đừng có vọng tưởng!!!

Lúc này tiến sĩ Lưu đã thực sự hoảng sợ. Hắn không thể ngờ một nơi dễ dàng che giấu tai mắt người ngoài như tập đoàn Zgod này lại có thể mọc ở đâu ra một tên nguy hiểm đến vậy. Khuôn mặt hắn đỏ ngầu vì bị Đường Viễn siết chặt cổ và ấn mạnh vào tường. Thế nhưng hắn biết được rằng, nếu để lộ tin tức này ra ngoài thì Lâm gia cũng sẽ không tha cho gia đình hắn. Vì thế tiến sĩ Lưu vô cùng ngoan cố, làm một bộ dạng thà chết cũng không chịu hé răng nửa lời.

Đường Viễn biết mình tạm thời chưa có biện pháp khiến hắn khai ra nên đành nới lỏng khống chế rồi nói:

- Ngươi không muốn nói cũng không sao, chờ lát nữa lão tử làm xong việc sẽ có biện pháp tra khảo ngươi sau. Trước hết mau dẫn ta vào bên trong tìm Diệp Khoa Sinh!