Chương 6: Trẻ con

Tuy rằng nàng là sư tỷ, nhưng ở trong mắt Tần Ương, nàng rõ ràng là người thiên phú dị bẩm, nhưng bởi vì tính tình bất hảo, nên giống sư muội cần đốc xúc chiếu cố mọi lúc.

Khi Tần Ương cảm thấy Hoa Chiêu Chiêu chỉ đang thiếu người hiểu và làm bạn, cho nên biểu hiện hơi “dữ” một chút, cánh tay hắn truyền đến động tĩnh, hắn đột nhiên nhớ tới mới Thanh Việt vừa bị sư tỷ ném như món đồ chơi.

Tần Ương hậu tri hậu giác chưa hỏi ra lời quan tâm ra miệng, Thanh Việt đã cườ ha ha ha.

Không xong! Không phải tiểu sư đệ bị ném ngu rồi chứ?

Thanh Việt cười vui vẻ, ôm lấy Hoa Chiêu Chiêu, thay đổi bất bình trước đó, giọng điệu đầy vui mừng, ngọt ngào nói:

“Sư tỷ, chơi vui quá! Chúng ta chơi lại một lần được không?”

Tần Ương bị một lót một nhỏ xem là thịt lót ngây ngẩn cả người.

Hắn thế mà quên mất, Thanh Việt mới là đứa trẻ thật sự.

Nhưng ngày thường mọi người cùng lắm quan tâm nó có ăn no mặc ấm không, căn bản không ai chơi với nhóc con này, ngay cả hắn cho rằng mình là sư huynh tận tâm, cũng chỉ là khi xuống núi mang về cho Thanh Việt một ít kẹo ăn vặt, cho rằng vậy là đủ rồi.

Nghĩ lại tiểu gia hỏa cũng có chút đáng thương.

Tần Ương trong lòng đau xót, trong lúc nhất thời nội tâm ngũ vị tạp trần, cảm xúc phức tạp cuồn cuộn, lúc này hắn bỗng nhiên cảm thấy ngực chợt lạnh.

Hoa Chiêu Chiêu không phản ứng với Thanh Việt đang quấn lấy nàng, mà là vén vạt áo Tần Ương đang rơi vào suy tư.

Tần Ương cả kinh, vừa muốn đứng dậy, lại bị Hoa Chiêu Chiêu vỗ một cái đè lại xuống đất.

“Đừng nhúc nhích, ta nhìn xem.”

“Sư tỷ, tỷ đang xem cái gì? Trên người Tần sư huynh có cái gì đẹp?”

Thanh Việt cũng tò mò mà thò qua.

Tần Ương bị Hoa Chiêu Chiêu đè lại không thể nhúc nhích, còn bị hai đôi mắt một lớn một nhỏ nhìn chằm chằm ngực hắn, nháy mắt tuấn nhan đỏ ửng một mảnh.

Hoa Chiêu Chiêu nhìn vết sẹo lớn bằng móng tay cái kia lúc trước lửa của tiểu ma đầu kia trực tiếp thiêu xuyên ngực hắn, nếu không phải sư tôn đuổi tới kịp thời, chỉ sợ xác hắn đã lạnh.

Cũng may hắn còn trẻ, thể chất tốt, khôi phục mau, hiện tại vết sẹo đã nhạt rất nhiều, còn biến thành màu hồng nhàn nhạt, ở trên ngực trơn bóng như ngọc, thoạt nhìn thế nhưng có chút đáng yêu.

Có điều đầṳ ѵú hồng nhạt nằm bên cạnh đứng lên kia, trông tròn tròn nộn nộn, nhìn còn đáng yêu hơn.