Chương 11

"Cậu thích nghĩ gì thì nghĩ thế đó." Ninh Sanh nói.

"Tớ không nghĩ gì cả, cậu sẽ không coi tớ là bạn?" Tiểu Ma Vương nói.

Đầu Ninh Sanh càng lúc càng lớn.

Cậu ấy đã cãi nhau không ít lần với Từ Lĩnh, nhưng loại hình cãi vã kiểu mầm non lần này lại lần đầu tiên.

"Đúng, tớ không coi." Ninh Sanh nói, "Người luôn bám đuôi tớ không phải là cậu sao?"

Từ Lĩnh lùi về phía sau một bước.

Hai đứa trẻ con đứng bên cạnh hố cát của trường mẫu giáo, cãi nhau quyết liệt.

Cuối cùng, Ninh Sanh tự mình đẩy xe lăn quay về lớp học.

Từ Lĩnh thực sự là một thứ kỳ lạ.

Mấy ngày nay cậu bị bệnh vẫn luôn nghĩ về kế hoạch nuôi dưỡng của mình.

Tiểu Ma Vương thật là... không lý trí, nói không để ý tới người khác liền không để ý tới người khác.

Cậu vừa trở về lớp học, Lý Hạo Nguyệt tràn đầy kỳ vọng nhìn vào cậu, rồi rút ra một bộ đề toán siêu khó.

Ninh Sanh: "..."

Cậu tái sinh là để tận hưởng cuộc sống, không phải để làm bài tập.

Kể từ khi trở thành đứa trẻ mầm non, cậu ấy đã cãi nhau không ít lần với Từ Lĩnh, nhưng Từ Lĩnh chẳng mấy chốc đến nói nhảm, khiến cậu quên đi những gì mà mình đang tức giận.

Nhưng hôm nay, Từ Lĩnh không đến tìm cậu.

Mọi thứ dường như quay trở lại như ban đầu.

Từ Lĩnh dẫn một bọn đàn em đi "đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ", còn cậu ngồi trong hang ổ của học sinh ngoan ngoãn, cảm thấy vô cùng nhàm chán.

"Từ Lĩnh!" Một nhóm người ở cửa đang hô, "Quầy hàng đã mở, đến mua kẹo đi!"

"Được rồi." Từ Lĩnh đồng ý, cùng với đám học sinh khác đi xa, lướt qua Ninh Sanh.

Không biết là do mọt toán này quá phiền phức hay là do mùa đông thật sự quá lạnh, vừa qua buổi chiều, Ninh Sanh nằm bò trên bàn ngủ gật, lại phát sốt.

Cậu được nhân viên y tế đưa đến bệnh viện ngay lập tức.

Lần này, cậu phải ở lại bệnh viện suốt một tuần trước khi dần phục hồi sức khỏe.

Trường mẫu giáo sắp tới kỳ nghỉ Tết.

Năm mới đang đến gần, thị trấn Thanh An dần ngập tràn không khí Tết, y tá và quản gia trong nhà lại đề xuất đưa cậu đến thị trấn để mua đồ dùng cho cho năm mới.

Ký ức về Tết ở thị trấn nhỏ trong tâm trí cậu đã trở nên mờ nhạt, dọc đường đi Ninh Sanh rất tò mò về trang phục năm mới đặc sắc của địa phương, đi một đường đánh giá một đường.

Trên kệ hàng của siêu thị đầy đủ các loại đồ ăn nhẹ.

Y tá cố tình đùa giỡn cho cậu vui vẻ, lấy một túi khoai tây chiên và hỏi cậu có muốn không.

Ninh Sanh vừa đầu lắc đầu từ chối, thoáng nhìn thấy có một đứa trẻ đứng ở góc kệ hàng đồ ăn vặt.

Từ Lĩnh cầm mấy tờ tiền, đang do dự xem nên mua loại khoai tây chiên nào, quay đầu bất ngờ nhìn thấy Ninh Sanh.

Sau nhiều ngày không gặp, Ninh Sanh dường như lại gầy đi, cổ tay đặt trên đùi vừa nhỏ vừa trắng.

Vì muốn may mắn, hôm nay y tá đã mặc cho Ninh Sanh một bộ áo bông màu đỏ, làm da cậu trở nên trắng như tuyết, đôi mắt đen trong suốt lại trở nên cực kỳ đẹp mắt.

"Ninh Ninh." Từ Lĩnh nói, sau đó, có vẻ như anh lại nhớ ra điều gì đó, dùng tay chắn cái lỗ trên tay áo mình.

Ninh Sanh: "..."

Lần gặp trước đó, chẳng phải anh ấy vẫn ở rìa hố cát và sủa vào mặt cậu sao? Tại sao bây giờ lại bày ra bộ dáng yếu đuối như bị cậu bắt nạt vậy?

Cậu không bắt nạt người khác mà.

"Đến đây đi." Ninh Sanh vẫy tay.

Tiểu Ma Vương do dự một giây, đi lên phía trước.

"Cậu đang xem cái gì?" Ninh Sanh hỏi.

"Vị dưa chuột." Từ Lĩnh trả lời trung thực, "Chỉ còn thiếu năm mao nữa là mua được."

Ninh Sanh: "..."

Được rồi.

Sau này, Từ Lĩnh có thể mua rất nhiều nhà máy sản xuất khoai tây chiên, bây giờ ngay cả một gói cũng không mua nổi.

"Chúng ta mua mười gói." Cậu nói với y tá.

"Cha mới của cậu không thậm chí còn không cho cậu mặc quần áo đẹp sao?" Ninh Sanh hỏi.

Từ Lĩnh dường như càng ngượng ngùng.

"Pháo nổ tung." Anh ấy nói.

Ninh Sanh không hiểu: "Là gì?"

"Cậu không đốt pháo à?" Từ Lĩnh hỏi.

Ninh Sanh lắc đầu.