Chương 10

Ninh Sanh: "?"

Cái gì vậy?

Bà ngoại vẫy vẫy tay gọi, một cậu bé mặt mày ngoan ngoãn bước vào phòng bệnh.

"Đứa trẻ này chung trường mẫu giáo với con." Bà ngoại nói, "Bình thường ở trường mẫu giáo có thể để cho cậu ấy chơi với con nhiều hơn."

Ninh Sanh: "..."

"Tớ tên là Lý Hạo Nguyệt." Cậu bé ăn mặc hoàn hảo ấy ngẩng đầu lên nói, "Lớp hai trường mẫu giáo Mặt Trời Vàng."

Ninh Sanh: "..."

Người bạn này, cậu có chút ấn tượng.

Trước khi sống lại, khi cậu và Từ Lĩnh còn đấu đá, đây là một trùm toán học thường xuyên xuất hiện trên kênh khoa học và giáo dục.

Đây không phải là bạn cùng chơi, đây là một thảm họa.

Ngày hôm sau, Ninh Sanh trở lại trường, giáo viên sắp xếp một bạn cũng lớp mới cho cậu, chính là Lý Hạo Nguyệt.

Từ Lĩnh vẫn theo truyền thống đi muộn, nghênh ngang đi vào phòng học, mới phát hiện bạn cùng bàn của mình đã bị thay đổi.

Từ Lĩnh tức điên rồi.

Lý Hạo Nguyệt là cậu bé ngoan được các thầy cô lớp hai yêu mến, nói chuyện thì ôn nhu thì thầm, quần áo sạch sẽ, không bò lăn lộn rối tung trên mặt đất, không ăn xúc xích bột ở cổng trường, cũng không thần tượng Diga.

"Chắc chắn là cậu sẽ thích bài toán này." Lúc Từ Lĩnh đi qua, Lý Hạo Nguyệt đang đưa một phần bài tập cho Ninh Sanh, "Tớ mang theo cho cậu ba mươi bài tập."

Ninh Sanh, không hiểu tại sao bị ép phải học toán, nhận một chiếc bumerang vô cớ ném trúng, “…”

Bà ngoại cậu nói, cha mẹ của Lý Hạo Nguyệt đều là giáo viên trung học, đứa trẻ này thông minh, ngoan ngoãn hiểu chuyện, nên dành nhiều thời gian cho cậu, khẳng định có lợi cho việc phục hồi chức năng của cậu.

"Đây là chỗ ngồi của tớ." Từ Lĩnh hung hăng nói.

"Bây giờ đây là của tớ." Lý Hạo Nguyệt giơ tay lên, "Cô giáo Trương, Từ Lĩnh quấy rầy chúng em học tập."

Từ Lĩnh bị cô giáo Trương xách qua đối diện.

Nửa buổi sáng, Từ Lĩnh không có cơ hội tiếp cận được Ninh Sanh.

Ninh Sanh ở bên đứa trẻ gọn gàng kia, cũng không thèm liếc mắt đến anh một cái.

Ninh Sanh không thể chịu được nữa, cậu cảm thấy mình lại muốn giả bệnh để không phải đi mẫu giáo.

Gia đình này thật kỳ cục, đứa nhỏ như vậy đã học được cả phép cộng trừ nhân chia, cậu kia đang giảng toán cho cậu mỗi lúc mỗi chói tai, lúc nào cũng thấm nhuần tầm quan trọng của việc học tập chăm chỉ cho cậu.

Mãi đến trưa gần, cậu mới thừa dịp Lý Hạo Nguyệt không để ý, tự mình đẩy xe lăn chạy trốn.

Thật kinh khủng.

Cậu đi dạo một vòng sân chơi, cuối cùng tìm được Từ Lĩnh ở bên cạnh hố cát.

Từ Lĩnh cầm một cái xẻng, ngồi bên cạnh hố cát, đang đào cát.

Một viên kẹo nổ trúng đầu Từ Lĩnh.

"Làm gì?" Tiểu Ma Vương nhăn mày, giọng điệu cứng rắn.

Ninh Sanh không đáp, cậu đập thêm viên kẹo nữa.

"Tớ sẽ đánh cậu đấy." Tiểu Ma Vương vung nắm đấm.

"Cậu dám thử." Ninh Sanh nói.

Từ Lĩnh ngồi trên mặt đất, không nói nữa, tay dính cát lau qua mặt, cọ xát mặt bẩn.

"Cậu đã chia tay tớ." Từ Lĩnh nói.

Ninh Sanh: "..."

Mạch não của lũ trẻ thật kỳ cục.

"Cả buổi sáng không thèm quan tâm tớ là cậu, đần độn." Cậu nói.

"Phải, đần độn, cậu chê tớ ngu, còn chê tớ bẩn." Tiểu Ma Vương đứng dậy, bi thương nói, "Lục Bằng nói cậu muốn chơi với bạn thông minh hơn."

Ninh Sanh: "..."

"Tớ không chê cậu bẩn." Cậu nói.

Từ Lĩnh: "Cậu có! Vào phòng cậu còn phải cởϊ qυầи trước."

Ninh Sanh: "? Không phải cuối cùng tớ không để cậu cởϊ qυầи ra sao?!"