Phòng rất sạch sẽ.
Đây có lẽ là nơi dành cho khách của Quý trạch, vì vậy nó giống như một khách sạn cao cấp, nhưng so với khách sạn thì ở đây có nhiều hơi ấm của gia đình hơn. Thời Thủy ôm bánh bao nhỏ, nhìn từ trong ra ngoài, phát hiện kết cấu đúng thật sự là ba phòng ngủ một phòng khách, nhìn như một gian nhà nhỏ. Hành lý của cậu không nhiều, chủ yếu là quần áo của cậu và bánh bao nhỏ, những thứ khác đều có hết ở đây, ngay cả nôi và xe đẩy cho em trẻ ngủ cũng có. Cô bé nhìn khắp nơi, cuối cùng cũng cảm thấy buồn ngủ, nằm trong lòng cha omega của cha mình khẽ ngáp một cái.
Thời Thủy mỉm cười, tháo miếng dán cách ly pheromone sau gáy, sau đó đặt con gái vào chiếc nôi mềm mại, đắp cho bé một chiếc chăn lông cừu màu san hô thoải mái.
Pheromone mùi phong lan nhàn nhạt lan trong phòng.
Ngửi thấy mùi hương của cha, bánh bao nhỏ nhất thời an tâm, túm lấy góc chăn nhỏ nhắm mắt lại.
Đây là vai trò của pheromone.
Pheromone của cha mẹ là chất làm dịu tốt nhất cho trẻ em, còn pheromone giữa những người yêu nhau là một loại truyền tải cảm xúc. Chỉ là theo sự phát triển của xã hội, việc người lạ tùy ý tiết lộ pheromone dường như rất tự phụ, cuối cùng đã phát minh ra một thứ như miếng dán cách ly pheromone để che giấu pheromone của mỗi người.
Thời Thủy cúi người hôn lên má con gái, sau đó đi thu dọn hành lý.
Căn phòng đầy đủ tiện nghi, thậm chí cậu còn tắm nước nóng, sấy khô tóc rồi bước ra khỏi phòng tắm. Ngồi trên chiếc giường đôi mềm mại, cậu thỏa mãn vươn vai, thấy còn nhiều thời gian, cậu cầm máy liên lạc lên. Sau khi tìm được việc làm thành công và chuyển đến một nơi có điều kiện tốt hơn, Thời Thủy tất nhiên phải báo tin vui cho bạn bè. Máy liên lạc đã được quay số và phải mất một lúc mới có người nhấc máy.
“Xin chào?” Đối diện truyền đến một giọng nam đặc biệt lạnh lùng, “A Thời, sao bây giờ lại gọi điện thoại cho tôi?”
"Hàm Thư, tôi đã chuyển đến nhà mới, tôi muốn nói với cậu một tiếng." Thời Thủy nằm ở trên giường, trong tay ôm cái nôi, bánh bao nhỏ đang ngủ ở bên trong một cách ngon lành, vì vậy cậu ấy thậm chí không nỡ nói to, "Lúc đầu tôi cũng rất lo lắng, nhưng quý tiên sinh và người của công ty anh ấy đều rất chiếu cố tôi.”
"Thật sao? Vậy thì tốt rồi." Tống Hàm Thư gật đầu, liếc nhìn dụng cụ thí nghiệm bên cạnh đang bấm giờ.
Hắn và Thời Thủy là bạn bè, quen biết hơn mười năm, cả hai đều không có sự ủng hộ của gia đình, vì vậy mặc dù một người là beta còn một người là omega, họ vẫn trở thành bạn thân. Khi Thời Thủy mang thai vào năm ngoái, chính Tống Hàm Thư đã chăm sóc và nhìn bánh bao nhỏ ra đời. Chỉ là lúc đó Tống Hàm Thư cũng đang lâm vào cảnh khó khăn, Thời Thủy dù sao cũng không muốn làm phiền đối phương, vì vậy một mình mang theo con gái đến thủ đô, cũng không làm phiền Tống Hàm Thư nữa.
"Còn cậu thì sao, luận án tốt nghiệp của cậu nộp để xem xét như thế nào? Cậu có thể thuận lợi tốt nghiệp trong năm nay không?" Thời Thủy mỉm cười, biết tính tình của bạn tốt mình chính là lạnh lùng như vậy "Tôi vẫn đang chờ cậu tốt nghiệp rồi cũng đến thủ đô đây này, đến lúc đó tôi có thể mời cậu ăn cơm."
"Ừm, thông báo trả lời đã có, hẳn là không có vấn đề." Đồng hồ bấm giờ vang lên, Tống Hàm Thư tắt dụng cụ, mà là tiếp tục nói chuyện cùng với Thời Thủy qua máy truyền tin, cũng không vội vàng tiến hành thí nghiệm tiếp theo. bước thử nghiệm, "Có mấy công ty ở thủ đô đã trả lời hồ sơ của tôi, tìm được việc làm hẳn là không phải vấn đề gì. ”
"Hàm Thư, cậu thật lợi hại." Thời Thủy cười nói.
Người bạn này của cậu mặc dù là beta, nhưng tuyệt đối là nhân tài kiệt xuất, nói đến học vấn, ngay cả alpha cũng không thể so sánh với hắn. Chỉ đáng tiếc năm xưa gặp phải tên alpha cặn bã, lừa gạt kết quả thí nghiệm của Tống Hàm Thư để công bố luận văn, vì vậy Tống Hàm Thư phải làm lại từ đầu, mất hai năm mới có kết quả.
Nhưng bây giờ, tất cả họ đều thoát ra khỏi cuộc sống tồi tệ đó.
Khi Thời Thủy cúp điện thoại, cậu cảm thấy hơi thở của mình tràn đầy niềm vui và hy vọng.
Nhà bếp thậm chí còn mang đến một bữa trà chiều.
Tâm trạng của cậu rất tốt, uống trà xong liền cùng tiểu bánh bao ngủ một lát, lúc tiểu bánh bao tỉnh dậy thì thay tã cho cô bé, dùng khăn ướt lau mặt và người cho bé, lại thành một chiếc bánh bao nhỏ thơm ngào ngạt. Bánh bao nhỏ cũng vui vẻ, bò loạn khắp giường lớn, thậm chí còn nắm lấy con búp bê nhỏ không chịu buông tay.
Thời gian có một đứa bé sẽ trôi qua rất nhanh, thời thủy chỉ bận rộn một chút, liền phát hiện đã đến lúc Quý tiên sinh nên trở về.
Cậu vẫn nhớ rõ trách nhiệm công việc của mình, còn đang suy nghĩ có nên gọi quản gia đến hỏi thăm sắp xếp cụ thể hay không thì người hầu gõ cửa.
"Cậu Thời, ngài Quý đang đợi cậu trong phòng ăn, cậu có muốn chúng tôi chăm sóc con cho cậu không?"
"À, hẳn là có cần, nhưng không cần làm gì cả, tôi đã cho con bé ăn và tắm cho nó rồi." Cân nhắc đến sự an toàn của đứa trẻ, Thời Thủy vẫn đồng ý, "Chỉ cần đừng để con bé bò loạn là được.
"Xin cậu yên tâm, ngài Quý đã sắp xếp cho cậu một bảo mẫu chuyên nghiệp, vì vậy hãy đi với tôi."
Người hầu ở đây đều là beta, beta tròi sinh không có pheromone, cũng không ngửi được pheromone, cho nên Thời Thủy cũng không cần dán miếng dán cách ly pheromone lên người. Bánh bao nhỏ ngồi trong nôi nhìn cha rời đi, chớp chớp mắt, còn chưa kịp khóc đã bị món đồ chơi bươm bướm nhỏ trước mặt thu hút.
Thời Thủy đi theo đến phòng ăn.
Cậu cứ nghĩ nhà hàng sẽ là một nơi rộng rãi với cả bàn ghế, nhưng hóa ra nó còn nhỏ hơn cả văn phòng công ty cậu đến vào ban ngày. Quý Bác Nhiên đang đứng ở một bên, trên bàn đã đặt đủ loại bữa ăn, dao kéo cũng chuẩn bị hai phần.
“Cậu Thời đã dùng bữa tối chưa?” Alpha ngửi được mùi hoa lan, không khỏi hít sâu hơn một chút.
Cả buổi chiều, anh khao khát đến tuyệt vọng
Với pheromone này, anh khẩn trương đến mức không thể bình tĩnh trong công việc. Lúc này, hương hoa lan tràn ngập khoang mũi, cuối cùng anh cũng giải tỏa được thần kinh căng thẳng.
Chỉ ới quen biết một ngày, anh đã không thể rời xa omega trước mặt mình.
Biểu cảm của Quý Bác Nhiên vẫn không thay đổi, nhưng những suy nghĩ trong đầu anh ta lại không ngay thẳng như khuôn mặt của anh ta.
"Nếu như chưa thì ngồi xuống cùng ăn đi."
Anh kéo ghế ra, rất lịch sự mời Omega ngồi xuống trước.
Thời Thủy chớp mắt, nở một nụ cười dịu dàng và gật đầu đồng ý.
Có lẽ là bởi vì phát hiện alpha này là một quân tử đoan chính, xung quanh hết thảy đều rất tốt, Thời Thủy không có bất kì ý niệm cự tuyệt nào. Tất nhiên, cậu vẫn chú ý đến phép tắc và cố gắng hết sức bắt chước động tác của ngài Quý trước mặt tận lực để cho mình không phạm sai lầm gì trong lễ nghi ăn uống Quý Bác Nhiên thấy cậu không quen, liền bảo người hầu dọn hết đồ dùng thừa trên bàn, chỉ để lại một đôi đũa và một cái muỗng, để omega không cần phải suy nghĩ những thứ đó dùng để làm gì. Thời Thủy xấu hổ cười cười, Quý Bác Nhiên cũng lộ ra vài phần tươi cười.
Không khí bỗng trở nên gần gũi.
“Cậu mang theo con nhỏ, cần gì có thể trực tiếp nói với quản gia ở đây.” Ngửi mùi pheromone nhàn nhạt, Quý Bác Nhiên nhấp một ngụm rượu vang đỏ, chỉ cảm thấy ly rượu này còn có mùi hoa lan chanh, “Hoàn cảnh tổng thể đã quen chưa. Tôi hy vọng nơi này sẽ làm cậu hài lòng."
Dù sao cũng phải sống lâu dài, nếu có thể, thậm chí chung sống cả đời.
"Hoàn cảnh rất tốt, cảm ơn, nếu có nhu cầu tôi sẽ nói, ngài yên tâm. Thời Thủy còn phải cho bánh bao bú, cậu đương nhiên không uống rượu, cho nên trong tay chỉ là một chén trà xanh đơn giản, "Tôi chỉ đang nghĩ, ban ngày ngài Quý làm việc ở công ty, tôi có cần đi cùng hay không...?"
“Không cần đâu.” Hương chanh rất sảng khoái, trong đầu Quý Bách Nhiên kỳ thực cũng hy vọng omega này sẽ ở bên cạnh anh cả đời, thay vì mỗi ngày chỉ trị liệu ba lần, “Sẽ có tài xế phụ trách đưa đón, cậu chỉ cần đến đúng giờ một chút, thời gian khác cậu có thể tự do chi phối. ”
Thời Thủy gật đầu, thấy cả hai người đều đã dùng bữa xong, cậu chuẩn bị bắt đầu cung cấp pheromone cho ngài Quý trước mặt.
Người hầu tiến vào thu dọn bàn ăn, Quý Bác Nhiên thậm chí còn đi ra ngoài một lát, khi trở lại trên người vẫn còn thoang thoảng mùi bạc hà. Anh chủ động nói với Thời Thủy là mình đi súc miệng, để không làm cơ thể sạch sẽ của omega bị đồ ăn dầu mỡ làm bẩn.
Hai má Thời Thủy ửng hồng, không ngờ Quý tiên sinh lại có thể thân sĩ đến mức này.
Thật sự là... hoàn toàn nằm ngoài tưởng tượng của cậu về alpha.
Bịt mặt vẫn được đeo lên, Quý Bác Nhiên biểu hiện nho nhã lễ độ, nhưng Thời Thủy lại bắt đầu lo lắng. Cậu biết hai má mình nhất định rất nóng, dù sao cũng chưa quen làm chuyện "trị liệu", nhưng vừa nghĩ đến Quý tiên sinh trước mặt lại là một quý ông hoàn hảo...
Shi Shui cởi nút quần áo của mình.
"Tôi không biết cung cấp bao nhiêu pheromone là đủ. Nếu cần thiết, bên kia ... ngài Qúy cũng có thể." Anh thì thầm.
“Con của cậu?” Quý Bách Nhiên hỏi ngược lại, “Cô bé có phiền không?”
Anh đang hỏi ý kiến
của một em bé sáu tháng tuổi.
Thời Thủy mím môi cười: "... con bé sẽ không, nó đã có thể bắt đầu ăn thức ăn bổ sung."
Nhưng trên thực tế, chắc hẳn không gì bằng dòng sữa ngọt ngào chứa đầy pheromone của người cha omega.
Bánh bao nhỏ đang được bảo mẫu chuyên nghiệp chăm sóc rất thoải mái, đồ chơi con bướm được véo von trên tay, cô bé không biết rằng cha mình đang cho một chú khác bú sữa yêu thích của mình. Núʍ ѵú omega màu hồng hơi sưng lên, bởi vì vài giờ nghỉ ngơi nên lại một lần nữa phồng lên, đầy sữa. Quý Bác Nhiên bị mùi thơm trước mũi kích động, nếu không phải dán miếng dán cách trở từ trước, nhất định sẽ đắc tội với omega trước mặt. Anh thì thầm cảm ơn, sau đó mới ngậm lấy, cuối cùng nếm mùi vị pheromone mà anh luôn mong muốn.
Đầu lưỡi alpha đυ.ng phải hạt sữa, lần này phạm vi nuốt cũng đủ, từng ngụm từng ngụm sữa trực tiếp theo cổ họng bị anh nuốt xuống, pheromone căn bản không có bất kỳ không gian tràn lan nào.
Thời Thủy chịu đựng thân thể theo bản năng run lên, sau khi alpha ăn xong một bên, còn đưa một bên khác đến bên môi hắn.
Thật xấu hổ quá.