Bà chủ trọ đang luống cuống vì đứa bé đang khóc nức nở trong lòng, vừa nhìn thấy Thời Thủy liền chạy tới đón trả lại bánh bao nhỏ cho cậu, trong phòng nhất thời thoải mái thở dài: “Ôi! Bác đã sớm biết bánh bao nhỏ dính cháu, lúc đầu thấy con bé không khóc, còn tưởng rằng hôm nay con bé nhất định sẽ ngoan!"
Khuôn mặt của bánh bao nhỏ đẫm nước mắt, không khóc dữ dội mà cứ khóc mãi, hai mắt đỏ hoe vì khóc, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta xót xa. Cô bé đã quen thuộc với mùi và nhiệt độ cơ thể của cha mình, vì vậy mặc dù mắt hơi sưng lên vì khóc, nhưng cô bé ngay lập tức ngoan ngoãn khi được đưa và vòng tay của Thời Thủy, vươn đôi tay nhỏ bé của mình ra ôm lấy cổ cha mình.
Mặc dù đã được liệu trước, nhưng Thời Thủy vẫn cảm thấy đau lòng.
“Xin lỗi, xin lỗi đã làm phiền bác…” Cậu xin lỗi bà chủ, vừa dỗ dành con gái trong lòng, vừa vội cúi đầu hôn lên gò má ửng hồng của cô bé. Bánh bao nhỏ sau khi được hôn đã ngừng khóc, nhưng vẫn véo quần áo trên ngực bố, bằng giọng sữa mơ hồ kêu lung tung như tiếng “kèn”.
Cô bé được Thời Thủy nuôi dưỡng nên tất nhiên cậu là người thân cận nhất.
Thời Thủy đáp lại liên tục, lại đặc biệt xấu hổ cùng bà chủ nhà nói cảm ơn liên tục, sau đó mới bước vào ngôi nhà trọ của mình.
Chủ nhà biết chuyện cậu đã tìm được một công việc mới và chuẩn bị chuyển đi, khoản tiền thuê nhà còn nợ trước đó đã được thanh toán đầy đủ vào ngày hôm qua, vì vậy còn chúc mừng Thời Thủy đã mở ra một giai đoạn mới trong cuộc đời. Bà là một chủ nhà tốt bụng, thấy omega này còn độc thân lại còn có một đứa con không dễ dàng gì nên khi cậu ngại ngùng và chật vật để duy trì tiền thuê nhà, bà đã rất khoan dung, không giống như những chủ nhà khắc nghiệt kia đuổi người ngay cả đồ đạc cũng ném đi.
Thời Thủy tất nhiên rất biết ơn bà.
Thư ký đang đợi ở dưới lầu, nhưng Thời Thủy không có gan bảo anh ta đi theo mình. Vừa vặn hôm qua cậu cũng đã thu dọn, vì vậy chỉ cần đơn giản thu thập một chút là có thể mang đi. Chỉ là cục cưng của cậu lại phiền phức hơn một chút, bánh bao nhỏ làm nũng một hồi thì bụng bắt đầu kêu, theo bản năng mà kéo kéo l*иg ngực của người cha omega. Trẻ sơ sinh là như vậy, đừng nhìn chúng ngố ngố, nhưng lại rất nhớ chỗ ăn.
Đã đến lúc cho bánh bao nhỏ bú rồi.
Cô bé đã từng ăn sữa bột, nhưng sữa bột sẽ không bao giờ ngon bằng sữa của cha omega, cho nên bánh bao nhỏ nhất định phải quấn lấy cha mình mới được. Thời Thủy bất đắc dĩ cười khẽ, lại cởi cúc áo ra, nhưng lúc này anh đã không còn gò bó như trước mặt Quý Bác Nhiên. Phần ngực bên trái lộ ra trước nên bánh bao nhỏ cũng ngậm lấy bên đó trước. Cô bé bú sữa rất giỏi, má vừa hút, đã chuẩn bị ăn vào miệng ——
Một chút.
Chỉ một chút thôi.
Bánh bao nhỏ ngẩn người, lại hút thêm mấy ngụm, trợn mắt ngoác mồm.
Thời Thủy cũng quên mất, sau đó mới nhớ tới mình không lâu trước đó mới trị liệu cho Quý tiên sinh, bên trái đương nhiên không có sữa.
“A, bánh bao nhỏ, bên này, bên này…” Cậu cho con gái bú không bao giờ ngại ngùng, Thời Thủy đổi tư thế bế cô bé lên, hôn lên gò má phúng phính kia một cái, sau đó đưa vật nhỏ vào trong ngực. Mặt khác, miếng dán ngực được gỡ ra, sữa ở đây nhiều nên bánh bao nhỏ lập tức bú mấy ngụm lớn, cho đến khi hai má phồng lên. Nhưng cô bé vẫn thắc mắc tại sao bên kia lại không có sữa, đây là điều mà cô bé chưa từng gặp phải trước đây, cho nên vừa ăn xong, cô bé còn muốn nhìn về bên trái của cha mình.
..Thời Thủy bị cô bé chọc cười.
“Được rồi, bánh bao nhỏ, hiện tại đã đến lúc con ăn bổ sung rồi, mấy tháng nữa con sẽ cai sữa.” Trên người cậu có rất nhiều hơi thở của người cha, động tác vuốt ve con gái rất nhẹ nhàng kiên nhẫn, thậm chí nếu không có alpha ở bên cạnh, cậu cũng có thể chăm sóc tốt cho con mình, "Baba cũng không thể cho con bú con cả đời."
Bánh bao nhỏ không hiểu lắm.
Nếu cô bé có thể hiểu được, chắc chắn cô bé sẽ khóc ngay lập tức.
Thời Thủy thực sự nghĩ như vậy, dù sao, không nhà nào có đứa trẻ không cai sữa. Nhưng sau khi nói điều này, cậu nhận ra rằng cậu sẽ phải cho ngài Quý bú ít nhất mười năm, hai má của cậu nóng bừng.
May mắn thay, cô con gái trong lòng cậu đã ăn xong, vì vậy cậu tiếp tục thu dọn hành lý.
Thư ký beta dưới lầu nhìn thấy Thời Thủy một mình cõng đứa nhỏ cùng hành lý, lập tức nhíu mày tiến lên giúp đỡ.
"Thời tiên sinh, tôi có thể giúp ngươi, tài xế cũng có thể cùng đi lên..."
“Không, không, không sao, tôi chỉ có hai cái vali này, không có gì khác.” Thời Thủy lau mồ hôi trên trán, cậu đã thay một chiếc áo sơ mi sạch sẽ, nụ cười tràn đầy sự chất phác mộc mạc. Cậu chỉ là một omega bình thường nhất, nếu không phải pheromone của cậu và Quý Bác Nhiên xứng đôi, cả đời này cậu cũng sẽ không bao giờ có cơ hội giao tiếp với thư ký trong xã hội thượng lưu này.
Bánh bao nhỏ trên lưng cậu đang trông mông nhìn người lạ trước mặt, đặc biệt tò mò.
Omega trong xã hội này thuộc về một nhóm cần được chăm sóc, với tư cách là một beta, thư ký Lâm đã từng gặp qua rất nhiều loại omega khó tính hoặc sinh ra trong hũ mật, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một người tràn đầy hơi thở chất phác mộc mạc như vậy, một đứa trẻ, một omega thậm chí còn không muốn gây phiền toái. Cô muốn nói gì đó, lại không nỡ, cuối cùng chỉ có thể đi xe, để cậu ngồi ở ghế trước thoải mái hơn.
"Quý tiên sinh an bài cho cô một dãy phòng riêng, có ba phòng ngủ, một phòng khách. Xét đến việc cậu có con nhỏ đi cùng, hoàn cảnh cũng là một nơi yên tĩnh." Cô lấy ra một văn kiện trong tay, đưa cho Thời Thủy đọc, "Có nhà bếp riêng, nhưng Quý tiên sinh cũng đã có một đội ngũ đầu bếp chuyên dụng, có thể giúp chuẩn bị bữa ăn cho cậu và đứa nhỏ. Nếu cậu cần bất cứ thứ gì, có thể đặt hàng trực tiếp qua hệ thống thông minh trong phòng."
Thời Thủy chớp mắt mỉm cười.
Quý tiên sinh đưa ra đãi ngộ thật sự là quá tốt.
Cậu rất biết ơn và cũng biết rằng chấp nhận sự sắp đặt là điều quan trọng nhất đối với cậu.
Cách thức không làm phiền người khác, vì vậy cậu nghiêm túc gật đầu, một lần nữa cảm ơn thư ký Lâm vẫn luôn giới thiệu và thông báo tình huống cho mình.. Có lẽ là bởi vì có bánh bao nhỏ bên cạnh, cậu cũng không còn quá căng thẳng, thậm chí còn ôm bánh bao nhỏ xem ảnh chụp căn hộ mà hai người sắp ở, cùng cô con gái trong lòng thì thầm cách sắp xếp phòng.
Bánh bao nhỏ đương nhiên cái gì cũng không hiểu, a nha ô nha một trận, bầu không khí giữa hai cha con đặc biệt hòa thuận.
Người lái xe đưa cậu thẳng đến cửa biệt thụ Quý gia.
Những biệt thự bình thường khác vẫn tập trung trong một khu biệt thự nhất định, nhưng đối với Quý Bác Nhiên giàu có và quyền lực mà nói, nhà của anh ta trực tiếp là một khu biệt thự riêng biệt. Lúc vào cửa gặp phải nhân viên bảo vệ đang kiểm tra biển số xe, Thời Thủy còn tưởng rằng mình đã vào tiểu khu, nhưng sau đó mới biết toàn bộ nơi này đều là quý trạch, khó trách có thể dễ dàng bố trí một dãy phòng như ba phòng ngủ và một phòng khách.
Tay bế bánh bao nhỏ, cậu tò mò ngắm nhìn những loài cây hoa quý bên đường cho đến lúc bước xuống xe.
Lần này cậu không có cơ hội tự xách hành lý, đã có hai nhân viên giúp việc giúp xách vali và dẫn cậu vào căn phòng đã được sắp xếp sẵn. Ngoài giúp việc, còn có một beta trông giống như quản gia đưa cho cậu một tấm thẻ quyền hạn, trong đó cẩn thận giới thiệu phạm vi hoạt động và quyền hạn cuộc sống của cậu. Quý Bác Nhiên với tư cách là nhóm người giàu có nhất cả nước, tự nhiên được sống trong một môi trường an ninh tuyệt đối, chỉ riêng nơi vào cửa đã có mấy tia hồng ngoại thăm dò. Thời Thủy càng ngạc nhiên hơn, nhìn tấm thẻ nhỏ có biểu cảm chữ “mắt chữ A miệng chữ O”, hai cha con trông giống như những người nhà quê lần đầu tiên nhìn thấy thế giới.
"Tôi biết rồi, khu nhà chính mà quý tiên sinh tôi sẽ không quấy rầy nhưng ... nên điều trị khi nào và ở đâu?" Thời Thủy biết mình không thể nói chuyện với ngài Qúy khi trị liệu, vì vậy cậu tiếp nhận tốt tất cả các quy tắc và quy định này, ngược lại, cậu nghĩ rằng mình thực sự may mắn khi có thể sống ở một nơi cao cấp như vậy. Lúc trước Lâm thư kí nói, “một ngày ba lần, sáng trưa tối..."
"Thời gian trị liệu thì cậu có thể đến chỗ ngài Quý, địa điểm cụ thể thì cần ngài Quý quyết định." Quản gia bảo giúp việc bỏ va li xuống, đứng ở cửa phòng không đi vào, “Đến lúc đó tôi sẽ gọi vào số nội bộ thông báo cho Thời tiên sinh, yên tâm."