Chương 18

Thời Thủy rất ngạc nhiên trước sự tức giận của Quý tiên sinh.

Cảm xúc của Quý Bác Nhiên đã hoàn toàn viết lên mặt —— đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Quý Bác Nhiên lộ ra loại biểu tình này. Nhưng cậu cũng không cảm thấy sợ hãi, ngược lại có chút tò mò, giống như là phát hiện Quý tiên sinh ngoại trừ nho nhã lễ độ còn có những cảm xúc khác. Ý cười của cậu càng sâu, lại giải thích vài câu, lúc này mới làm cho tâm tình đối phương dần dần ổn định.

"Tôi chỉ là không thể hiểu." Alpha thấp giọng nói, đồng thời sờ cái đầu nhỏ của bánh bao nhỏ, "Nhìn xem, cô bé đáng yêu như vậy.”

"Vâng, tôi cũng nghĩ rằng con bé rất đáng yêu. Nhưng mà, cũng bình thường, dù sao nuôi một đứa nhỏ cũng không phải chỉ đơn giản là cho cơm ăn. Nếu như không phải cha mẹ ruột, rất ít người dốc hết tâm tư vào con của người khác dốc..."

"Vậy... Cha ruột của cô bé đâu?" Quý Bác Nhiên trầm mặc một lát, vẫn hỏi, "Cha ruột có cấp tiền nuôi dưỡng không?”

Anh cho rằng Thời Thủy đã chia tay với cha ruột của Bánh bao nhỏ.

Thời Thủy chớp chớp mắt, nụ cười dần biến mất. Quý Bác Nhiên cũng ý thức được mình hỏi hình như quá độ ngột, theo đó có cảm xúc ảo não.

"Không có... Không có tiền cấp dưỡng. Thời Thủy nhẹ giọng nói, ôm chặt bánh bao nhỏ, "Kỳ thật, tôi. Tôi cũng không biết đó là ai.”

Có quá nhiều thông tin trong câu này.

Quý Bác Nhiên sửng sốt.

Thời Thủy hơi mím môi, hiển nhiên là đã nhắc tới chuyện thương tâm.

“...... Tôi xin lỗi." Alpha nghiêm túc xin lỗi, "Tôi không nên ... Tôi xin lỗi.”

"Không sao." Thời Thủy lắc đầu, bức bách chính mình không nghĩ đến chuyện kia, "Rất nhiều người sẽ hỏi, dù sao một mình tôi mang theo bánh bao nhỏ... Quý tiên sinh, không sao đâu, anh đã là người tốt nhất mà tôi từng gặp, xin đừng xin lỗi vì điều đó.”

Cậu vẫn thủy chung ôn hòa, chưa bao giờ đem chuyện thương tâm của mình áp đặt lên người khác, yêu cầu người khác cũng phải thương cảm cho mình.

Quý Bác Nhiên lại cảm nhận được chua xót khó có thể diễn tả thành lời.

Sau khi trở lại phòng ngủ của mình, anh không trực tiếp nghỉ ngơi.

Rõ ràng lúc trước còn cùng Tần Tử Hách uống rượu, nhưng giờ đây đầu óc anh lại phá lệ thanh tỉnh. Trong tay anh còn có tất cả hồ sơ kiểm tra mà Thời Thủy từng làm ở bệnh viện, rất nhanh đã lấy lại hồ sơ khi cậu mang thai bánh bao nhỏ...

Bệnh viện Ainn thứ ba của Kim tinh?

Kim tinh?

Quý Bác Nhiên nhíu mày.

Anh đã đến hành tinh này.

Hơn nữa sau khi hành trình chấm dứt, tinh cầu này đã bị anh kéo vào danh sách đen, trực tiếp đoạn tuyệt tất cả hợp tác thương mại giữa Quý Thị và tinh cầu này, không bao giờ đem hành trình đặt ở nơi này nữa.

Alpha cúi đầu, những kỷ niệm trong quá khứ cũng được đánh thức -

Lần đó, anh đã trải qua chứng rối loạn pheromone nghiêm trọng nhất, nhiều lần rơi vào tình trạng nguy kịch và cận kề cái chết. Cho dù sau đó miễn cưỡng tỉnh lại, cũng không thể không điều trị hai tháng mới miễn cưỡng khôi phục.

Bởi vì... Anh bị đánh thuốc mê.

Tim anh lỡ một nhịp, bản năng của anh khiến alpha cứng đờ cả người. Anh cảm thấy một loại hoảng loạn, một loại sợ hãi và tội lỗi mà anh chưa bao giờ cảm thấy trong đời.

Bởi vì, khách sạn Thời Thủy làm việc, rõ ràng chính là nơi anh bị người hạ thuốc!

Alpha hoàn toàn đổ mồ hôi lạnh.

Quý Bác Nhiên mím chặt môi, nhắm mắt rồi lại mở ra, sau đó ép buộc mình tiếp tục đọc thông tin chi tiết về kiểm tra thai sản.

Kỷ lục ngày 10 tháng 8, mang thai ba tháng ...

Đầu óc của alpha đột nhiên trở nên chậm chạp, ngay cả những phép tính đơn giản nhất cũng mất nhiều thời gian.

Thời Thủy mang thai vào tháng 5.

Mà chính hắn, vừa vặn cũng là lúc đó...

Máy thông tin liên lạc của Quý Bác Nhiên rơi xuống đất.

Thời Thủy có một đêm ngon giấc với bánh bao nhỏ.

Bánh bao nhỏ trước đó làm ầm ĩ, buổi tối đương nhiên rất buồn ngủ, buổi sáng cũng không rời giường nổi, vừa ngậm một núʍ ѵú của ba vừa ngủ. Miệng bé ục ục, hut một ngụm sữa còn phải cọ xát một chút mới nuốt xuống, mí mắt lúc nào cũng nhắm nghiền, rõ ràng một bộ dáng ngu xuẩn còn muốn ngủ. Thời Thủy không nhịn được cười, thấy con gái không vội ăn, liền dứt khoát không cho ăn nữa.

Cậu cũng cần phải giữ lại nguồn cung cấp pheromone cho Quý tiên sinh.

Bánh bao nhỏ được đặt trong xe đẩy, như mong muốn tiếp tục ôm một con thỏ nhỏ ngủ.

Bản thân Thời Thủy cũng dậy sớm rửa mặt, sau khi mặc xong quần áo liền đi đến trước gương soi. Gần đây khí sắc của cậu rất tốt, hai má hồng hào, khí chất trên người cũng bởi vì hoàn cảnh làm việc thay đổi mà biến hóa không ít. Cậu ấy bắt đầu trông giống như một anh chàng công sở, giống như một người có công việc thực sự, không phải là một trong những người phục vụ được trả tiền để phục vụ người khác...

Mỗi ngày Thời Thủy cảm thấy rất hạnh phúc.

Cậu đẩy xe đẩy đến gặp Quý tiên sinh.

Nói chung, Quý Bác Nhiên lúc này đã ngồi ở phòng ăn, mặc một bộ vest tươm tất, đọc tin tức hoặc ngắm hoa ở đó. Bữa ăn hàng tuần của họ về cơ bản cố định, hôm nay là thứ Sáu, buổi sáng chắc hẳn là một bữa ăn Trung Quốc, thỉnh thoảng sẽ có món bánh sữa trứng mà Thời Thủy rất thích.

Cậu biết tất cả đều là hảo tâm của Quý tiên sinh, kỳ thật không thuộc về một omega bình thường như cậu.

Nhưng cậu rất thích nó.

Thời Thủy cho rằng mình sẽ gặp một Quý Bác Nhiên không khác gì thường ngày.

Nhưng trên thực tế, sắc mặt Quý tiên sinh rất kém.

Kém đến mức cậu chỉ thoáng cái là nhìn ra được.

Alpha dường như cả đêm không ngủ, xung quanh hốc mắt hiện lên một vòng xanh đen. Nhưng vòng thanh hắc này so với sắc mặt của anh cũng không tính là gì. Môi mím chặt, lông mày Quý Bác Nhiên cũng nhíu lại cùng một chỗ, khi nhìn thấy Thời Thủy trong nháy mắt thậm chí còn có chút luống cuống. Cậu thẫn thờ nhìn người trước mặt, như thể lần đầu tiên hai người gặp nhau, sau đó di chuyển xe đẩy ...

Bánh bao nhỏ ngủ thϊếp đi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại trắng trẻo lại đáng yêu.

Quý Bác Nhiên chỉ cảm thấy hoảng hốt.

Anh...

Sẽ là cha của bánh bao nhỏ sao?

Bản thân anh cái gì cũng không nhớ rõ, lúc ấy sau khi tỉnh lại chỉ miễn cưỡng biết mình vì không rơi vào bẫy, thừa dịp đối phương không chú ý xoay người trà trộn vào đám người.

Nhưng sau đó anh... Anh đi đâu vậy? Làm thế nào để đến bệnh viện?

Quý Bác Nhiên không dám nghĩ.

Anh không chắc chắn, nhưng tất cả mọi thứ quá trùng hợp.

"Quý tiên sinh, có chuyện gì vậy? Trông anh không được khỏe lắm." Thời Thủy có chút lo lắng, "Là thân thể không thoải mái sao?”

Quý Bác Nhiên lắc đầu, còn cố gắng cười cười: "Có thể là hôm qua uống quá nhiều rượu, không có việc gì.”