Chương 17

Tần Tử Hách thấy đại mỹ nhân muốn đi liền sốt ruột.

"Này, đừng, thật sự, tôi chỉ muốn nói cậu đẹp trai, thuận tiện tôi muốn một điếu thuốc."

Trái tim run rẩy, Tần Tử Hách thật sự muốn nhìn thêm vài lần.

Đẹp quá!

Cậu xinh đẹp đến mức một alpha cũng trực tiếp xem nhẹ phản ứng sinh lý, bắt đầu thực sự thưởng thức cùng khen ngợi.

Tống Hàm Thư càng nhíu mày càng, thấp giọng chửi một tiếng ngốc nghếch.

Khí tức cự tuyệt trên người cậu đặc biệt rõ ràng, nhưng Tần Tử Hách chỉ cảm thấy tim càng run rẩy, thật giống như trúng tà thuật, nhịn không được muốn làm quen với người này. Hắn lại đi theo, alpha vai rộng chân dài, vài bước liền bắt kịp Tống Hàm Thư...

Tống Hàm Thư rốt cục hoàn toàn cảnh giác.

Đối với nhóm alpha này, bây giờ cậu không có một chút thiện cảm.

Chính cậu trong quá khứ đã từng bị một alpha rác rưởi lừa gạt, Thời Thủy cũng từng gặp phải alpha xâm phạm, cho nên, trong ba loại giới tính, cậu hận nhất chính là đám alpha chỉ quan tâm đến nửa thân dưới, đầu óc toàn là rác rưởi. Tần Tử Hách còn đang suy nghĩ nên giới thiệu mình như thế nào, dù sao hắn cũng là Tần đại thiếu gia nổi tiếng ở đây, một khi thân phận bại lộ, mỹ nhân sẽ không hiểu lầm hắn chứ? Ai, nghĩ tới vừa rồi bị người vỗ vai một cái, mỹ nhân có thể cảm thấy bị xúc phạm...? Ôi chao, nghĩ đến chuyện này, hắn vừa rồi còn vỗ vai người ta một cái, đại mỹ nhân nói không chừng còn cảm thấy bị mạo phạm...

Tần Tử Hách cảm thấy Tống Hàm Thư là một omega.

Một omega được dán miếng dán cách ly pheromone.

Đang nghĩ vậy, hắn liền nhìn thấy người phía trước xoay người, đấm vào mặt hắn một cái.

Tần Tử Hách: ...

Ngay giữa mũi.

Hắn đương nhiên rất đau, mũi đau như muốn vỡ ra, mùi máu tươi lập tức tràn ngập khoang mũi. Đầu óc hắn choáng váng, nhưng phản ứng đầu tiên của hắn không phải là bị đánh, mà là mỹ nhân này thật sự rất lợi hại.

Omega bây giờ đều hung dữ như vậy sao?

Tần Tử Hách từng ở trong quân doanh, vì vậy cảm thấy hơi khó chịu.

Có máu chảy ra từ lỗ mũi, sau khi chờ cơn đau dữ dội tan đi, Tống Hàm Thư đã sớm không còn bóng dáng. Tần Tử Hách dùng sức vặn mũi, xác định xương sống mũi bên trong không bị gãy mới đứng lên, trong miệng lẩm bẩm "Thật cay".

Hắn... Hắn thích nó!

Tần Tử Hách lại lau mũi, cổ tay áo dính máu.

Buổi tối trên đường cũng có mấy người, nhìn thấy alpha không khống chế được pheromone bị đánh liền có người cười trộm. Tần Tử Hách còn không hiểu tại sao, đứng ở ven đường vừa rồi mỹ nhân ngây người một hồi, mới gọi điện thoại cho tài xế tới đón mình.

Nếu như có thể gặp lại đại mỹ nhân kia một lần thì tốt rồi.

Quý trạch, Quý Bác Nhiên tắm nước lạnh, lại dán miếng dán cách ly pheromone, làm cho hơi thở xao động của mình thoáng bình tĩnh. Không giống Tần Tử Hách, anh rất hiểu được sự nhạy cảm của pheromone giữa các giới tính, cho nên khi ở chung với Thời Thủy cũng có chút chú ý. Buổi tối Thời Thủy mang theo bánh bao nhỏ xem một bộ phim hoạt hình, bánh bao nhỏ bị hấp dẫn rất mê hoặc đến bây giờ cũng chưa chịu ngủ. Cô bé thích nhân vật thỏ nhỏ trong đó, kéo Thời Thủy muốn làm một cái tai thỏ, Thời Thủy không còn cách nào khác, đành phải cầm một cái khăn buộc tai thỏ cho bé.

Quý Bác Nhiên sau khi nhìn thấy rất kinh ngạc.

"Làm thế nào cậu có thể làm nó?" Anh mượn lý do thiếu pheromone, buổi tối đến tìm Thời Thủy.

Thời Thủy cười nói: "Lúc trước tôi từng làm nhân viên phục vụ ở khách sạn, những thứ này người của khách sạn đều có thể làm.”

Quý Bác Nhiên nhìn cậu.

Trong mắt anh, Thời Thủy đều xứng đáng với tất cả những gì tốt đẹp nhất, omega này vừa cứng cỏi lại dịu dàng, làm sao có thể làm công việc như một nhân viên phục vụ? Nhưng anh cũng biết những công việc Thời Thủy làm, tư liệu cá nhân điều tra trước đó đều đã viết những thứ này.

"Vậy... Cậu có thể dạy tôi không?" Anh mỉm cười, cầm lấy chiếc khăn ăn trên bàn, "Có mấy cách buộc?”

Thời Thủy cũng cười.

Cậu cũng nhớ không rõ lắm, nhưng cũng có thể làm ra năm sáu cái, sau khi sửa sang lại đều chỉnh tề trang nhã, lập tức trở thành khăn ăn của khách sạn cao cấp. Bánh bao nhỏ cũng rất say sưa, nhất định phải cầm khăn ăn lên tự mình. Nhưng bé mới bao nhiêu tuổi, dùng bàn tay nhỏ của bé nhào lặn đã là tốt rồi.

Quý Bác Nhiên nhìn bánh bao nhỏ, ngực càng thêm mềm mại.

Anh rất thích đứa trẻ này.

Mềm mại, trắng, đơn giản.

Nếu anh có con... Chắc là cũng như thế này đi.

Bầu không khí đặc biệt hòa hợp, bởi vì mối quan hệ quen thuộc giữa họ, chủ đề trò chuyện của họ cũng trở lên sâu sắc. Bánh bao nhỏ rất vui vẻ, bi bô nói theo. Thời Thủy xoa xoa mái tóc mềm mại của bé, còn cười trêu ghẹo tiểu gia hỏa này sáng mai khẳng định không dậy nổi.

"Chờ bánh bao nhỏ trưởng thành, cậu định sắp xếp như thế nào?" Quý Bác Nhiên hỏi.

"Hả? Liền đưa con bé đến trường, học, thi đại học..." Thời Thủy thật sự không nghĩ nhiều, "Dù sao cũng phải học đại học. Bản thân tôi không thi đậu, kỳ thật rất nối tiếc, không biết bánh bao nhỏ có thông minh hơn một chút hay không..."

"Bất quá lúc đó tôi cũng không có tiền, nếu có tiền cũng có thể đi học." Cậu giải thích, bởi vì học phí đại học công lập hiện tại thấp còn tư thục thì vô cùng đắt đỏ, "Cho nên cho dù bánh bao nhỏ không thi đậu vào những trường đó, tôi cũng sẽ cố gắng bỏ tiền ra đưa cho con bé đi học.”

"Một người không cảm thấy vất vả sao?" Quý Bác Nhiên nhìn nụ cười của Thời Thủy, lại cảm thấy nặng nề. Nếu như là anh, có lẽ là sẽ không tiếp nhận được cuộc sống như vậy. Nhưng Thời Thủy có thể, vẫn mỉm cười với anh.

"Một người? Cũng hơi khó một chút, nhưng không sao.”

"Cậu có nghĩ đến việc tìm một người bạn đời khác không?" Quý Bác Nhiên cuối cùng cũng hỏi ra vấn đề này.

Cậu chỉ sợ rằng alpha trước mặt này đang theo đuổi mình.

Nhưng Thời Thủy nghĩ đến mục đích Quý tiên sinh tới đây để hấp thu pheromone, liền nghĩ rằng Quý Bác Nhiên lo lắng cậu tìm alpha khác, không thể cung cấp pheromone suốt đời cho Quý tiên sinh: "A, không có, tôi không có ý định tìm.”

Tâm tình Quý Bác Nhiên vốn còn chờ mong bị đáp án này làm cho rơi xuống đáy vực.

"Tại sao?" Biểu cảm của anh không có gì thay đổi, nhưng cảm xúc thay đổi chỉ có một mình anh biết.

Thời Thủy suy nghĩ một chút, rất thẳng thắn giải thích: "Kỳ thật tôi cũng đã từng nghĩ tới..."

Trong khi mang thai bánh bao nhỏ, cậu đã gặp một alpha có thiện cảm tốt với mình.

Một omega đơn thân nhu nhược thật sự là dễ lấy điểm đồng tình, Thời Thủy thanh tú, nên có thể hấp dẫn một ít người bình thường. Tống Hàm Thư một mình nuôi hai người bọn họ quá khó khăn, Thời Thủy còn phải làm khám thai định kỳ, uống một số loại thuốc phụ trợ, cho nên Thời Thủy đã chủ động tìm một công việc nhân viên thu ngân trong siêu thị.

Loại việc có thể ngồi.

Alpha, người đã bày tỏ thiện cảm với cậu, là một nhân viên khác của siêu thị.

Họ hòa thuận với nhau hoặc, Thời Thủy hòa thuận với tất cả mọi người. Dù sao cậu cũng là omega, trong xã hội này, omega vẫn là một nhóm người tương đối trân quý...

Cho nên, thuận lý thành chương, alpha cùng cậu trở lên quen thuộc.

Thời Thủy đang mang thai, cũng đang suy nghĩ về tương lai của đứa nhỏ.

Cậu không thể hoàn toàn dựa vào Tống Hàm Thư, một mình Tống Hàm Thư đã rất vất vả, không có nghĩa vụ cũng không có lý do gì mà luôn chiếu cố cậu. Nhưng cậu lại là một omega vô dụng, tìm việc tìm tới tìm lui đều là bộ dáng này, tuy rằng gần đây đã bắt đầu đi học khóa học miễn phí do chính phủ cung cấp, nhưng cũng không có gì thay đổi với cuộc đời của cậu.

Kết hôn với một alpha có điều kiện tốt là cách duy nhất để thay đổi cuộc sống của Thời Thủy.

Vì vậy, đối mặt với alpha đó, cậu đã không từ chối.

Nhưng cậu đã không nghĩ tốt rằng không có alpha nào sẵn sàng làm cha con của người khác.

"Anh ấy nói anh ấy có thể chấp nhận tôi, nhưng không muốn bánh bao nhỏ trong bụng tôi..." Thời Thủy cười nói về chuyện này, một chút cũng không thương tâm, "Từ lúc đó, tôi đã nhận ra rằng, không thể dựa dẫm vào người khác. Không có alpha nào sẵn sàng chăm sóc bánh bao nhỏ giống như cha ruột, chỉ có tôi có thể gánh vác trách nhiệm này.”

Quý Bác Nhiên cau mày.

Anh cảm thấy tức giận, đau đớn, cảm xúc mãnh liệt dâng trào trong l*иg ngực, nhưng anh không thể đối mặt với Thời Thủy để bày tỏ. Một omega tốt như vậy làm sao còn có thể có người lại chọn lựa? Bánh bao nhỏ rõ ràng đáng yêu như vậy, lại có alpha muốn bỏ cô bé!

Cỗ phẫn nộ này đến quá mức mãnh liệt, làm cho anh trong nháy mắt mất đi lý trí.