"Cũng đã hơi quen thuộc, nhưng cũng không có tiến triển gì." Quý Bác Nhiên lắc đầu, không giả vờ trước mặt bạn tốt, "Nhìn qua cậu ấy bình thường, nhưng tính cách lại rất độc lập. Tôi dường như không có sức hấp dẫn của alpha nào trước mặt cậu ấy.”
"Cái gì?" Vẫn có thể có omega này? Tần Tử Hách miệng, "Cậu ấy ấy có ngửi thấy mùi pheromone của cậu không? Tôi nói cho cậu biết, omega khi ngửi thấy pheromone đều liền phát điên. Cậu xấu gì cũng là alpha cấp S, sức hấp dẫn của pheromone đối với omega không cần tôi nói thêm chứ?”
"Tôi biết, nhưng cậu ấy không giống." Quý Bác Nhiên lại uống một ngụm rượu, pheromone trong không khí cực kỳ bá đạo, cậu ấy lại không có chút nào hạ thấp, "Ngược lại là tôi lại ỷ lại vào pheromone của cậu ấy.”
Tần Tử Hách đánh giá anh từ trên xuống dưới, cảm giác trình độ giả vờ của Quý Bác Nhiên cũng không giảm xuống, có một omega mà cậu ta không xử lý được mới lấy làm lạ.
"Nói không chừng cậu ấy chỉ đang giả bộ? Tôi vẫn không nghĩ rằng alpha cấp S lại không quyến rũ được một omega cấp B." Hắn lại uống một ngụm rượu, nói chuyện cũng lớn mật hơn, "Cậu chờ thời kỳ phát tình của cậu ấy đến, đợi đến lúc đó, cậu phóng thích pheromone, tiểu O kia nói không chừng lập tức ôm lấy cậu."
Cổ họng Quý Bác Nhiên lăn lộn, trong tức thời lại cho rằng ý nghĩ của Tần Tử Hách không tệ.
Nếu như Thời Thủy phát tình, anh thuận lý thành chương đánh dấu Thời Thủy...
Nhưng bản năng vẫn nói cho anh biết, không có khả năng.
"Sẽ không."
"Aizh, nói không phục cậu, tùy tiện, dù sao tôi cũng chịu không nổi đám omega ôm ấp kia, đi đâu cũng có một nhóm lớn... Để tôi nói cho cậu biết, lần này còn có một O ngồi xổm ở cửa phòng khách sạn của tôi, hơn nửa đêm gõ cửa, làm tôi tức quá liền mắng tiểu O đó một trận, omega kia còn nói tôi không biết thương hoa tiếc ngọc..."
Tần Tử Hách cười nói về những chuyện thú vị này, không ngoại lệ, kết thúc đều bằng chuyện hắn đuổi hết omega đi.
Quý Bác Nhiên cũng đã quen rồi.
Tần Tử Hách nhìn qua là một kẻ ăn chơi, nhưng phần lớn thời gian đều dành cho các hoạt động ngoài trời , nhiều năm như vậy kỳ thật một đối tượng cũng không kết giao. Hỏi đến thì chính là không có hứng thú, cảm thấy có đối tượng quá phiền phức, còn không bằng tự mình giải tỏa.
Hai người uống hết hai chai whisky, pheromone quả nhiên càng không khống chế được.Đây là lần đầu tiên Quý Bác Nhiên ngửi được mùi tin tức tố nồng đậm từ trên người mình, cuối cùng cũng có chút say. Tần Tử Hách còn muốn kéo anh đi chơi tối, nhưng Quý Bác Nhiên lại muốn trở về gặp Thời Thủy và bánh bao nhỏ, vì vậy anh ấy hối hận từ bỏ.
"Quả nhiên, có vợ thì không cần anh em nữa." Tiễn Quý Bác Nhiên lên xe, Tần Tử Hách cũng không vội gọi tài xế đến lái xe cho mình mà một mình đi dạo ven đường, buổi tối gió lạnh thổi vào. Khi một cơn gió thổi qua, không chỉ làm hắn mát mẻ mà còn thổi bay mùi pheromone trên người, người đi đường không khỏi lùi lại, trong lòng thầm mắng tên alpha này là vô đạo đức.
Tần Tử Hách híp mắt, cảm thấy thật nhàm chán.
Mẹ làm trong quân đội, ba lại là một người mỗi ngày học tập, cho nên trong nhà căn bản không có người, trở về cũng trống vắng. Có quá nhiều người ở thủ đô muốn tổ chức tiệc mừng hắn về, nhưng hắn cũng có một người thật sự muốn gặp là Quý Bác Nhiên, những bữa tiệc lộn xộn đó khiến hắn cảm thấy khó chịu. Hắn vừa đi vừa đá đá trên mặt đất, bỗng nhiên phát hiện một người đang đứng hút thuốc ở đèn đường bị hỏng phía trước.
Tàn thuốc sáng bóng, trong bóng tối còn rất rõ ràng.
Hút thuốc.
Hắn chợt nghĩ đến nó.
Tần Tử Hách uống rượu, tính cách đương nhiên hung hăng hơn so với bình thường, trực tiếp đi đến vỗ vào vai huynh đệ kia: "Nào, đón tôi một điếu?”
Tống Hàm Thư ngẩng đầu lên.
Cậu là beta, chưa từng bị alpha đánh dấu qua, đương nhiên không ngửi được pheromone nồng đậm tùy ý phiêu tán trên người alpha. Nhưng cậu vẫn rất nhanh phán đoán ra người trước mặt là alpha, bởi vì dáng người cùng diện mạo của tên này quả thực quá rõ ràng. Cạu cau mày, đối mặt với alpha tỏa ra mùi rượu này, ấn tượng đầu tiên của cậu đương nhiên cực kém, khuôn mặt bình thường lãnh đạm càng thêm lạnh băng. Ngược lại Tần Tử Hách lại mở to hai mắt, phát hiện mình tát một cái còn bắt được đại mỹ nhân!
Mẹ kiếp! Thật sự là đại mỹ nhân!
Ngay cả người biết rõ, cũng không khỏi há hốc mồm, kinh ngạc trước diện mạo của Tống Hàm Thư.
Làm thế nào có thể có, một người đàn ông đẹp như vậy.
Tần Tử Hách căn bản không có hứng thú với tiểu mỹ nhân omega bình thường, cho nên cũng có thể thấy được thẩm mỹ của hắn không phải là loại O nhu nhược. Mẹ hắn là một quân nhân, chính hắn cũng ở quân doanh nhiều năm, cho nên ngược lại rất thưởng thức loại diện mạo vừa nhìn đã rất mạnh mẽ. Dung mạo Tống Hàn Thư đúng là rất đẹp, nhưng tính cách cùng biểu tình của cậu làm cho vẻ đẹp của cậu thêm vài phần lạnh lùng cứng rắn, lúc này lại trực tiếp chọc vào điểm nhỏ trong lòng Tần Tử Hách. Da thịt ngứa ngáy cả đời chưa từng có ai gãi đột nhiên bị ma sát kịch liệt, tim Tần Tử Hách đập nhanh.
"Người anh em. Cậu, cậu đẹp quá." Hắn không có nhiều thành phủ như vậy, trong đầu nghĩ cái gì liền trực tiếp nói ra, "Thêm một người bạn thì sao? Tôi đánh giá cao cậu, ah tôi không phải là cói ý quấy rối, tôi đánh giá cao ngoại hình của cậu, thực sự rất đẹp ah!”
Tống Hàm Thư xác định alpha trước mặt là một con lợn ngu xuẩn đã uống quá nhiều.
"Cút." Đôi môi mỏng khẽ nhếch, khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, nhưng lời cậu nói ra lại không chút khách khí. Đồng thời trực tiếp xoay người, chuẩn bị rời đi.
Chỉ là trước khi trở về đi ngủ hút một điếu thuốc ở ven đường mà thôi, mà cũng có thể gặp phải alpha ngu ngốc.
Xui xẻo.