Sau khi hấp thụ xong pheromone, Quý Bác Nhiên rót cho Thời Thủy một chén trà.
Do đó, Thời Thủy đã ở lại.
Cậu mang theo chút áy náy, đương nhiên muốn hỏi một chút cảm thụ hiện tại của Quý tiên sinh, thân thể có phải còn cảm thấy không thoải mái hay không. Quý Bác Nhiên cũng theo lời cậu trả lời, kể lại những gì anh đã trải qua trong quá khứ, khi không có pheromone.
"Cũng không có gì, chỉ là bởi vì thiếu pheromone, thể chất sẽ kém hơn và năng lực alpha cũng giảm sút." Anh nhìn omega trước mặt, ánh mắt dừng lại trên gương mặt kia, "Cậu là omega, hẳn là cũng biết. Những người thuộc hai giới tính của chúng ta thực sự không thể tách rời khỏi pheromone."
"Đúng vậy, lúc thân thể tôi không tốt, pheromone sẽ tương đối ít, cả người đều không có khí lực."
"Cho nên tôi rất hâm mộ beta, bọn họ không bị ảnh hưởng bởi pheromone, có thể làm những chuyện mình muốn.
Đây vẫn là một câu trả lời hơi đáng ngạc nhiên, sau tất cả, beta dường như thuộc về nhóm người bình thường nhất trong xã hội này. Không có pheromone, bọn họ tự nhiên bị bài xích ra ngoài náo nhiệt. So với alpha, beta không đủ mạnh mẽ và thông minh; So với omega, họ không có vẻ ngoài mềm mại và xinh đẹp và khả năng sinh sản.
Thời Thủy nhịn không được nở nụ cười: "Đúng vậy, đúng là không sai. Tôi thực sự hâm mộ beta.”
Nếu là một beta, đêm đó cậu có lẽ sẽ không bị xâm phạm bởi alpha lạ.
Đương nhiên, loại chuyện này cậu sẽ không nói cho Quý tiên sinh trước mặt.
"Bạn tôi chính là beta..."
Cậu nhịn không được nói về Tống Hàm Thư.
Quý Bác Nhiên bình thường sẽ không ngắt lời người khác, nhưng hiện tại lại có chút nhịn không được: "Là người hôm nay cậu đi đón?”
"Vâng, cậu ấy sẽ không bị ảnh hưởng bởi sự thay đổi chu kỳ pheromone, vì vậy luôn rất bình tĩnh khi làm mọi thứ. Cậu ấy cũng rất thông minh, làm nghiên cứu đều là những thứ tôi hoàn toàn không hiểu." Thời Thủy rất tự hào về Tống Hàm Thư, "Làm beta thật sự rất tốt.”
Quý Bác Nhiên gật đầu, tuy rằng anh càng hy vọng người kia là omega, nhưng đáp án beta này cũng tốt hơn alpha rất nhiều, "Ừm. ”
Hai người tiếp tục trò chuyện.
Quý Bác Nhiên kiên nhẫn nghe, Thời Thủy nói rất nhiều về người bạn kia. .
Anh vừa nghe, tuy rằng có chút ghen tị khi Thời Thủy và đối phương thân mật, nhưng dần dần cũng an tâm không ít, bởi vì anh có thể cảm thụ được, Thời Thủy cùng người bạn kia thật sự chỉ là bạn tốt. Diện mạo của anh rất có tính lừa gạt, Thời Thủy thật sự coi anh là một alpha thân sĩ tuyệt đối, còn mỉm cười nói chuyện cùng Quý tiên sinh về một chút chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống. Bánh bao nhỏ cũng được nhắc tới, tiểu gia hỏa kia đừng nhìn chỉ có một chút lớn, khi ầm ĩ lên cũng rất phiền toái.
"Nuôi con là một việc khá vất vả."
"Đúng vậy, một chút cũng không thể rời khỏi người, chỉ có thể thừa dịp cô bé ngủ tôi mới có thể thoải mái một chút..." Trên người Thời Thủy mang theo chút nhu hòa của người làm ba, "Con bé còn nhỏ, cái gì cũng phải giúp đỡ. Nhưng mỗi lần tôi nhìn thấy con bé mỉm cười với tôi, tôi liền không cảm thấy mệt mỏi.”
Quý Bác Nhiên nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo mềm mại của bánh bao nhỏ.
Nếu một đứa bé như vậy mỉm cười với anh, anh cũng sẽ cảm thấy mềm lòng.
"Tôi rất ít khi nghe thấy cô bé khóc, cô bé ngoan hơn nhiều so với những đứa trẻ khác."
"Đó là giờ nó lớn rồi, hiện tại đã bảy tháng rồi." Thời Thủy nghe quý tiên sinh khen bánh bao nhỏ, liền cười lắc đầu: "Lúc nó hai tháng tuổi, nó đã khóc rất nhiều, khóc đến nỗi tôi đau đầu theo. Trẻ con là như vậy, nó không thể nói, khóc là cách bản năng nhất để thể hiện cảm xúc. Hiện tại con bé có thể thể hiện hành động, tay chân cũng linh hoạt, có việc gì thì liền biết hét loạn một vòng trước, sau đó không gọi được mới khóc.”
"Thì ra là như vậy."
"Cậu một mình mang theo con nhỏ, rất không dễ dàng."
"Đúng vậy, ai mang theo con nhỏ cũng không dễ dàng..."
Thời Thủy nhấp một ngụm trà.
Bọn họ nói chuyện rất hòa hợp, thời gian cũng theo đó rất nhanh trôi qua, đợi đến khi uống xong một chén trà, đã qua hơn một giờ. Mặc dù Quý Bác Nhiên rất hy vọng Thời Thủy có thể ở lại bên cạnh mình, ôm nhau ngủ, nhưng hiện tại anh vẫn không thể giữ lại omega này. Khi anh đưa Thời Thủy đến cửa, anh nhìn bóng dáng đối phương biến mất.
Thời Thủy trở về nơi mình ở.
Bánh bao nhỏ ngủ xiêu vẹo, một nửa chăn bị đá bay ra ngoài, toàn bộ cơ thể vặn vẹo thành tư thế mà người lớn tuyệt đối không thể làm được. Nhưng cơ thể trẻ con mềm nhũn, đúng là như vậy, chỉ cần mũi không bị nghẹn là được. Thời Thủy nhịn không được mỉm cười, giúp bé đắp lại chăn nhỏ. Bánh bao nhỏ mở mắt ra, ngái ngủ nhìn thoáng qua, phát hiện là ba mình, bàn tay nhỏ bé liền theo bản năng vươn ra.
Thời Thủy lắc đầu: "Không ôm nữa, con ngủ đi.”
Bánh bao nhỏ cử động miệng nhỏ, ngáp.
Thời Thủy dịu dàng nhìn bé, tự hỏi con gái mình sau này lớn lên sẽ như thế nào.
Anh từng bị sốc và đau đớn vì chuyện mang thai, quyết định giữ đứa bé lại cũng là quy định đấu tranh vô cùng. Lúc mang thai bản thân lại có một chút phản ứng khó tránh khỏi, loại thống khổ tinh thần cùng thân thể này làm cho cậu rất nhiều lần thiếu chút nữa muốn buông tay.
Nhưng cuối cùng, cậu đã kiên trì.
Sau đó, không bao giờ cảm thấy hối tiếc lần nào nữa.
Bánh bao nhỏ là con của một mình cậu, là người thân duy nhất trên thế giới này.
Người cậu yêu nhất là cô bé.
Sau đêm đó nói chuyện phiếm, Quý Bác Nhiên cuối cùng cảm giác được khoảng cách giữa mình và Thời Thủy hơi tiến thêm một chút. Anh tiếp tục mỗi ngày mang theo Thời Thủy cùng bánh bao nhỏ đến công ty, cuối cùng cũng tìm được cơ hội ôm bánh bao nhỏ —— ôm bé vào trong ngực quả nhiên tràn đầy hương sữa, vừa ấm vừa mềm. Chỉ là bánh trôi không quen bị anh ôm, miệng nhỏ bẹp dẹt, thiếu chút nữa khóc nháo. Vẫn là Thủy vội vàng đi qua dỗ dành, xoa đầu bánh bao nhỏ phóng thích pheromone cho bé.
Trong lòng Quý Bác Nhiên có chút bực bội, nhưng không ảnh hưởng đến sự bình tĩnh bên ngoài của anh.
Tần Tử Hách đúng giờ trở về Thủ Đô, sau khi trở về ngay cả nhà mình cũng không về, trực tiếp lôi kéo Quý Bác Nhiên đến quán bar uống rượu.
Hắn là một người rất kiêu ngạo, lái chiếc xe sang trọng tao nhã, động cơ nổ hết cỡ, biển số xe cũng giống nhau, thiếu điều ở trên trán viết mấy chữ lớn "Tôi là người có tiền". Hắn thích chơi đùa khắp nơi, nhưng những người lộn xộn kia hắn lại không thích, hiện tại Quý Bác Nhiên rốt cục không cần phải ở nhà dưỡng bệnh nữa, có thể cùng hắn ra ngoài uống rượu, Tần Tử Hách đương nhiên tâm tình cực tốt.
"Mỗi lần tôi uống rượu, pheromone đều tăng vọt, tôi thấy rất nhiều người đều nói rượu và pheromone sẽ có tác dụng gì đó, cho nên bác sĩ trước đó mới không cho cậu uống rượu..." Tần Tử Hách chướng mắt mấy loại cocktail gì đó, hắn muốn uống chính là whisky trực tiếp cho đá, rót đầy đến miệng ly, giả bộ nhấp từng ngụm nhỏ, "Nhưng hiện tại nhìn trạng thái của cậu không tệ a! Thôi nào! Uống đi!”
Quý Bác Nhiên bất đắc dĩ.
Họ ở một phòng riêng biệt, vì vậy không phải lo lắng về vấn đề phân tán pheromone sau khi uống rượu. Họ cũng xé bỏ miếng dán cách ly pheromone, cho nên trong không khí giờ phút này tràn ngập tin tức tố tố của hai alpha cấp S. Tần Tử Hách đã uống một ngụm lớn, sau đó phát ra thanh âm sảng khoái. Quý Bác Nhiên lại không có ý định lỗ mãng như vậy, anh nhấp một ngụm nhỏ trước.
Hơi cay.
"Đúng rồi, omega cậu để ý thế nào rồi? Mười ngày trôi qua rồi, nên có chút tiến triển chứ?" Tần Tử Hách gấp chân, tùy ý ngồi trên sô pha, "Đừng nói là cậu không xử lý được một omega.”