Chương 12: Đậu cove xào

Ngay cả bản thân Hạng Gia cũng không hiểu tại sao lúc đầu cô lại giúp đỡ Trình Tấn Sơn.

Cô không sợ sự hϊếp bức của cậu, cũng nhìn ra cậu là người thất học, miệng hùm gan sứa, phô trương thanh thế.

Trên thực tế, giở đại trò gì đấy là có thể dễ dàng bỏ mặc cậu ta.

Tuy nhiên, có lẽ là do cuộc sống một mình quá cô đơn và khó khăn, không khí Tết sôi động lại làm tăng thêm cảm giác này…

Tóm lại, ma xui quỷ khiến mà cô đã giữ cậu ta lại và còn chịu đựng lâu như vậy.

Tựa như một người cùng đường bí lối đυ.ng phải một con chó điên lang thang, một người một chó đối mặt hồi lâu, nó không cắn đứt cổ cô, cô cũng không nhặt đá ném nó.

Con chó điên hục hặc đi theo cô về, mượn nhà cô để trú gió che mưa, lại còn ăn nhờ ở đậu, giở thói ngang ngược.

Thỉnh thoảng sủa vài tiếng đuổi hàng xóm xấu là giá trị duy nhất của nó.

Nuôi nhưng không thân, bụng còn là một cái động không đáy.

Thú cưng bây giờ là một thứ xa xỉ đối với cô.

Huống hồ, đến ngày cô ra đi thì nó biết phải làm sao?

Chi bằng tìm một lối thoát khác.

Nói không chừng bị cuộc sống thoải mái làm cho tàn phế, ngay cả bản lĩnh tự lực cánh sinh cũng mất đi.

Hạng Gia vẫn nhớ con thú cưng đầu tiên mình nuôi.

Đó là Tiểu Bát Ca vẫn chưa biết bay nhặt được dưới gốc cây năm cô mười bốn tuổi.

Cái mỏ non nớt, lông tơ mềm mại, cơ thể nóng hổi yếu ớt, cô lúng túng ôm nó, lúc đó cô cảm nhận được một sứ mệnh lớn lao, run rẩy nhẹ nhàng ôm nó vào lòng.

Tuy nhiên, cô không có đủ khả năng để chăm sóc nó.

Ngược lại khiến nó trở thành điểm yếu của mình, trở thành một công cụ khác để người khác khống chế mình.

Cô khóc lóc, la hét, thà chết cũng không chịu khuất phục.

Sau đó--

“Bụp” một tiếng, chú chim nhỏ bị một bàn tay to lớn đập xuống đất.

Máu đỏ sẫm chảy ra từ cái mỏ màu vàng ngỗng của nó.

Đây là lý do quan trọng khiến Hạng Gia của bây giờ không muốn kết bạn với người lạ.

Trình Tấn Sơn ở chỗ cô, đã phát huy hết tất cả giá trị.

Hai người mỗi người lấy những thứ mình cần, cuối cùng cũng đến lúc phải nói lời tạm biệt.

Nhưng thiếu niên rõ ràng không nghĩ như vậy.

Cậu cau mày đến mức ngay cả thịt cũng không còn ngon nữa, hỏi: "Tại sao?"

Sau đó cậu lại nói tặc lưỡi: “Không phải đã nói rồi sao, tôi sẽ trốn đi. Chị yên tâm, cho dù thật sự xui xẻo bị bắt, cũng sẽ không liên lụy đến chị.”

Hạng Gia im lặng một lúc rồi lấy điện thoại ra, mở mục ghi chú.

“Nếu cậu đã không chịu đi thì chúng ta sẽ tính xem trong khoảng thời gian này cậu đã tiêu của tôi hết bao nhiêu tiền.” Cô dùng độc chiêu, bắt đầu tính từng thứ một.

Cũng thật khó để có tâm như vậy, ngay cả ăn bao nhiêu cái sủi cảo cũng tính hết vào——

“Củ sen nếp xốt mật ong, tám tệ một phần; mỳ bò chua cay, lúc đó tôi mua giá khuyến mại, tính một tệ hai một gói, cậu ăn ba gói là ba tệ sáu, sáu quả trứng tính ba tệ, thêm một quả cà chua… ”

Cô tính toán hồi lâu, đọc rõ từng chữ, giọng nói nhẹ nhàng nhưng rất có lực sát thương.

Cuối cùng, báo một con số tổng——

"Trình Tấn Sơn, cậu đã ở chỗ của tôi hơn hai mươi ngày, ăn 866 tệ."

Cô dừng lại, khiến cậu có cảm giác nghiến răng nghiến lợi: “Cậu thanh toán tiền đi.”

Trình Tấn Sơn nhận phải đòn chí mạng linh hồn.

Cậu nghẹn ngào nói: "Sao... sao tôi lại ăn nhiều như vậy? Chắc chắn là chị tính sai rồi!"

Hạng Gia đưa điện thoại cho cậu xem, như muốn kiểm tra giúp cậu.

Cậu ngơ ngác nhìn màn hình điện thoại hồi lâu, cuối cùng cũng phải đối mặt với sự thật, lấy chiếc áo khoác da quý giá bất hạnh bỏ mạng trong hộp đựng đồ phía sau sofa ra, móc ra một nắm tiền giấy xanh đỏ.

Là đang tức giận, cũng là đang đấu tranh trong tuyệt vọng, cậu đếm từng tờ tiền có mệnh giá khác nhau, giữ lại hai trăm tệ, giao nộp năm trăm sáu mươi tệ.

Trong lòng cảm thấy không cam tâm, cậu nắm chặt hơn năm trăm tệ, tức giận hỏi: “Đây là tiền mua mạng sống của người khác, chị dám nhận không?”

Hạng Gia là người sắp chết, có gì mà không dám?

Cô giật lấy tiền trong tay cậu, có chút chán ghét, cũng không biết do cái tính keo kiệt đã ăn sâu vào bản năng hay là cố ý thể hiện vẻ quá quắt: “Ít vậy à? Có phải cậu bị lừa rồi không, sao thu phí thấp thế?"

Số tiền cô dành dụm được đủ để thuê sát thủ hạng ba như cậu, chết hơn chục lần.

Thật đáng tiếc... Cô đã hứa với bà nội rằng sẽ làm việc chăm chỉ để sống đến ba mươi tuổi.

Phiền quá.

Sắc mặt Trình Tấn Sơn tái xanh, lòng tự trọng bị chà đạp, cậu ta gào lên: “Ai dám lừa tôi?! Vẫn còn chưa trả hết! Chị cứ đợi đấy, rồi có một ngày tôi sẽ trở thành sát thủ hàng đầu, chuyên nhận đơn hàng lớn!"

Điều đó có nghĩa cô là một tiểu nhân thích bợ đỡ, trước ngạo mạn sau cung kính.

Hạng Gia lấy lại một phần chi phí, không so đo với cậu nữa, quay người đi vào phòng ngủ.

Trình Tấn Sơn ngơ ngác đứng ở phòng khách.

Đèn đã tắt hoàn toàn, một đôi mắt giống mắt sói không ngừng lóe lên trong bóng tối.

Cậu nhanh chóng hối hận——

Ăn nhờ ở đậu nhà cô thì sao chứ? Tại sao không chịu nổi khıêυ khí©h mà giao toàn bộ tài sản của mình chỉ trong vài lời nói?

Tiền cậu kiếm được đều là tiền mồ hôi nước mắt, để tránh sóng gió mà cậu đã phải chạy trốn ngàn dặm, ẩn náu ở đây làm con rùa rụt cổ, cuộc sống như vậy không hề dễ dàng.

Lúc hai người chưa quen biết nhau, cậu tàn nhẫn xông vào dùng dao cứa cổ cô, tiền vẫn là của cậu.

Nhưng cậu đã xem rất nhiều phim, được “giáo dục” rất nhiều và quyết tâm trở thành một đại ca giang hồ ân oán phân minh, cướp của người giàu chia cho người nghèo, bắt nạt một người phụ nữ suy cho cùng chẳng ra làm sao.

Nếu cô đã tính toán rõ ràng như vậy, nếu cô đã quyết tâm đuổi cậu đi, cậu sẽ...

Trình Tấn Sơn cuộn tròn hai chân trên ghế sô pha, ngủ cho qua ngày.

Hôm sau, trời vẫn chưa sáng, Hạng Gia nghe thấy một tiếng "rầm".

Cuối cùng cũng đã đuổi được ôn dịch, tuy không đến mức phải gõ trống khua chiêng nhưng quả thật cũng đáng để thở phào nhẹ nhõm.

Tai họa ngầm đã bị loại bỏ, bước chân đi làm của Hạng Gia cũng trở nên nhanh nhẹn hơn.

Vẫn là một ngày bận rộn, tan làm, cô tranh thủ đi mua một nắm đậu cove héo giảm giá.

Hôm nay làm món đậu cove xào.

Để tiết kiệm dầu, không cho dầu vào chảo mà xào từ từ trên lửa nhỏ thật lâu.

Đậu cove rất dễ cháy nên phải xào liên tục cho đến khi màu xanh nhạt chuyển sang màu xanh đậm, rồi từ xanh đậm chuyển sang xanh xám, nước bốc hơi hết, bề mặt hơi nhăn lại thì cho ra đĩa đặt sang một bên.

Món này cần phải không tiếc gia vị.

Một nắm ớt khô, một nắm hoa tiêu, vẫn xào trên lửa nhỏ cho đến khi có mùi thơm thì đổ đậu vào xào lần nữa.

Xì dầu và dầu hào là những người bạn đồng hành tuyệt vời cho hầu hết các món xào, tăng thêm độ tươi và hương thơm, thêm một thìa muối, một thìa đường và một chút xíu nước.

Nếu có yêu cầu về cách trình bày, lúc múc ra đĩa còn có thể rắc thêm một ít mè trắng.

Tay nghề nấu ăn của Hạng Gia rất ổn định, món này vừa cay vừa mặn, ăn rất bắt cơm.

Nhưng không hiểu sao cô lại ăn không ngon miệng, chỉ ăn được nửa bát cơm.

Đặt đũa xuống, cô vô thức nói: “Phần còn lại cậu ăn hết đi…”

Chưa dứt lời, chợt nhận ra chỗ ngồi đối diện đã trống rỗng.

Thói quen đúng là một thứ đáng sợ.

Có điều, lợi ích từ việc Trình Tấn Sơn rời đi rõ ràng là nhiều hơn.

Tẩy trang sớm, thoải mái tắm nước nóng.

Hạng Gia thay đồ ngủ đi ra, đứng bên giường do dự hồi lâu, mới leo lên, mở một ngăn bí mật khác ở đầu giường.

Ở đó có một hộp đầy đồ chơi.

Sau một thời gian dài bị cô phớt lờ, tối nay nó lại một lần nữa phát huy tác dụng.