Chương 20

Editor: Búp Búp

Thật lâu thật lâu về sau, lâu đến mức chẳng ai buồn đếm ngày tháng nữa, đảo cư trú của người dân Hải thị đã đổi ba lần, hai hòn đảo trước đã bị nước biển nhấn chìm khi vỏ trái đất tái cơ cấu, người quản lý Hải thị cũng thay đổi mười mấy người rồi.

Thân cư đào nguyên, nào hay xuân thu.

Tóc và vảy của Âu lúc này đều phai đi thành màu xanh nhạt, vẫn rất đẹp. Nhiều năm rồi hắn không động dục, gần đây càng ngày càng lười biếng, niềm hăm hở đi săn ngày trước cũng ngày càng giảm dần, chỉ có một điều là hắn càng lúc càng thích đồ ăn chín. Còn công phu làm nũng bám dính như sam thì càng ngày càng đột phá đến mức thăng hoa.

Thiệu Niên Hoa vẫn như xưa, mấy trăm năm rồi dung nhan anh chưa từng thay đổi, chỉ là sự nhào nặn của thời gian khiến tính tình như những hạt cát nhỏ trên bãi biển, dịu dàng mà thân thiết.

Tuy bản thân không chịu sự giày vò của năm tháng, nhưng Thiệu Niên Hoa có thể cảm giác được, người cá đang suy nhược với tốc độ cực kỳ nhanh.

Nhưng không cần phải lo.

Anh đút Âu ăn bánh gato, hắn ôm cổ anh, đuôi cuộn khắp người anh, hớn hở ăn.

Dù sao đi nữa, chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau.

Lúc hãy còn sống ở Nam Hải, anh từng nghe ai đó nói một câu, giờ nghĩ lại bỗng thấy cực kỳ chuẩn:

Cả đời này của ta, đáng!*

*Câu này có vẻ bắt nguồn từ một tiểu thuyết mạng của tác giả Cửu chỉ kim cương (chín ngón tay kim cương). Tên truyện thì mình không chắc nhưng nội dung nói về một người đã trải qua thăng trầm của cuộc đời, từng làm người tốt cũng từng làm kẻ xấu hay thậm chí là anh hùng trong thế nhân. Trải nghiệm mọi cảm xúc yêu hận tình thù để rồi trong ngày chiều ngồi dưới tán hoa uống rượu ngẫm lại cả đời thấy thật đáng giá.

Chắc ý là đời anh có Âu là trọn vẹn, đáng sống.

Thiệu Niên Hoa nhịn không được cười ra tiếng, tay run lên, cả bánh lẫn thìa đều rơi xuống.

Âu há mồm chộp cái thìa, bất mãn bảo: “Anh để ý một chút chứ!”

Kết quả Thiệu Niên Hoa càng cười tợn hơn.

Âu lấy đuôi đập đập anh, giật luôn cái thìa tự ăn. Miệng hắn đặt trên thành bát, tay lóng nga lóng ngóng cầm cái thìa múc bánh nhét vào miệng.

Ăn xong, Thiệu Niên Hoa để chén qua một bên, lau mặt cho hắn, rồi cầm lược chải chuốt mái tóc hắn cho gọn gàng.

Âu gác cằm lên vai anh cạ cạ: “Em muốn ăn bánh bao!”

“Được.”

“Nhân bạch tuộc nhá! Thêm sò nữa!”

“Hôm nay hết bạch tuộc mất rồi, bán cho khách cả!”

“Ngày mai em bắt nhiều hơn cho, không được bán đâu đấy.”

Âu chọc chọc móng vuốt sắc nhọn của mình vào mái tóc đáng thương bị Thiệu Niên Hoa cắt hỏng: “Vậy hôm nay ăn thịt hầm!”

“Ừ.”

Thấy toàn thân đều sạch sẽ rồi, Âu hôn chụt lên mặt Thiệu Niên Hoa, ôm anh lăn lăn trên mặt đất, đυ.ng trúng tường mới chịu ngừng. Hắn hơi hưng phấn bảo: “Hai ngày nữa sẽ có nhân ngư trong biển tới đón chúng ta! Anh phải ăn diện bảnh bao lên nhá!”

Thiệu Niên Hoa vốn định mặc áo sơmi trắng và quần tây cho trang trọng chút đỉnh, nhưng Âu khăng khăng bắt anh thay một cái T-shirt màu xanh nhạt mà hắn cho là “đẹp nhất” phối với quần bãi biển hoa lá họe, thêm cả một vòng hoa vắt trên cổ cho đủ bộ.

Vì thế Thiệu Niên Hoa đành phải dở khóc dở cười mặc hệt như du khách đi chơi biển đi đón khách.

Quản lý hiện giờ của Hải thị là Tinh Diệu, là một nhân ngư giống đực đuôi màu xám bạc thoạt trông rất ốm yếu. Anh ta vứt thẳng bộ trang bị lặn Thiệu Niên Hoa mang đến, rồi đưa cho anh một viên thuốc, bổ sung thêm một tờ hướng dẫn, viết:

Cách dùng: ngậm sản phẩm dưới lưỡi, có khả năng cung cấp không khí để người dùng duy trì hô hấp dưới nước, cứ mỗi 5 gram sản phẩm sẽ có hiệu lực trong vòng 6 tiếng, sau khi hết thì lưu ý thay viên mới kịp thời.

Ghi chú: xin đừng cắn hoặc nuốt sản phẩm, cũng đừng hô hấp bằng mũi.

Cũng sang phết… Thiệu Niên Hoa ước lượng viên thuốc bỗng thấy lưỡi thiệt mệt quá.

Tinh Diệu tiễn bọn họ mấy ngàn hải lý, nhân ngư tới đón bọn họ cũng rất đông, cả nhà San Hô, Ngân Nguyệt và Trân Châu, những người từng quản lý Hải thị, và còn không ít nhân ngư mà Thiệu Niên Hoa chưa từng gặp.

Đội ngũ dài dằng dặc, mọi người đều phóng hết tốc lực về khu mộ địa trong biển sâu của nhân ngư tộc.

Ánh sáng trong nước biển càng ngày càng mỏng manh, sau đó thì tắt lịm, đen thăm thẳm, chẳng thấy được gì. Màn đêm u ám vô biên và áp lực nước đã vượt xa phạm vi chịu đựng của cơ thể con người khiến Thiệu Niên Hoa cảm thấy vô cùng khó chịu, cảm giác như thể ngũ tạng lục phủ đều quặng thắt chỗ yết hầu chỉ chực chờ trào ra khỏi cổ họng.

Âu ôm Thiệu Niên Hoa vào ngực, ghé vào lỗ tai anh ngâm nga.

Tiếng ca của Nhân ngư làm cho anh thấy thư thái hơn nhiều, bất tri bất giác anh dựa vào người Âu mê man chìm vào giấc ngủ.

Lúc Thiệu Niên Hoa tỉnh lại, viên thuốc trong miệng anh chỉ còn kích cỡ như một viên chocolate đậu, mà bọn họ đã xuống dưới đáy biển rồi. Mặt đất nơi đây có không ít tinh thể khoáng thạch, chúng phát ra ánh sáng màu lam u ám miễn cưỡng giúp anh quan sát tình hình xung quanh.

Chung quanh bọn họ có rất nhiều vỏ sò rất lớn, đường kính khoảng chừng hơn hai mét. Chúng đều còn sống cả, lúc chúng hô hấp khép mở vở dễ thấy trong vỏ sò có chứa một vài thứ, có một vài cái ôm chặt lấy viên ngọc trai dày dặn trong lòng mình, một vài cái thì mơ hồ để lộ người cá đang say ngủ bên trong. những vỏ sò này không hề giống những loại sò hến khác có hợp chất dán dính trên vỏ. Bề mặt tất cả vỏ sò ở đây đều rất sạch sẽ bóng loáng, có lẽ là có người định kỳ dọn dẹp.

Anh và Âu đang ngồi trong một vỏ sò rất to_ đang mở ra, bên dưới lót thịt sò mềm mềm có tính co giãn cao, như một chiếc giường cỡ đại đầy xa hoa.

Âu lăn qua lộn lại trên mặt nệm, ôm đuôi hắn rồi dùng sức co lại: “Em muốn biến thành một viên ngọc trai tròn trịa một chút.”

“Được.” Thiệu Niên Hoa cũng nhấc người dậy, ôm hắn thành một cục. Suy nghĩ một chút, anh tháo vòng hoa ném ra ngoài, như vậy miếng vảy trên cổ vừa lúc có thể vừa hay chạm vào miếng ngọc lục bảo trên vảy Âu.

“May mà em vừa trưởng thành là đưa vảy cho anh ngay đấy.” Âu xoay xoay chỉnh chỉnh một chút, yêu kiều nói: “Nên bây giờ chúng mới có thể đẹp như thế này!”

Giờ em cũng rất xinh.” Thiệu Niên Hoa ôm hắn chặt thêm một chút.

Vỏ sò chậm rãi khép lại.

Bầy nhân ngư xướng lên khúc ca tiễn đưa, cả đáy biển vang vọng giai điệu u buồn mà đầy hy vọng ấy.

- Hoàn-Thực ra tui biết những vỏ sò này để mai táng nhưng khi đọc tới câu mà Âu thốt ra thì tui mới ngỡ ngàng nhận ra rằng, những viên trân chân trong một số con sò chính là người cá đã ra đi và thu mình mãi mãi trong vỏ sò. Mọi người cũng biết, người cá khóc sẽ ra ngọc trai đúng không? Khi tác giả viết như thế, tui cảm giác nó như vừa như một vòng tuần hoàn, vừa tạo thành một sự viên mãn khi tới cuối cuộc đời thân xác Âu không hóa thành tro bụi mà được lưu giữ thành một thứ giá trị và bền bỉ với thời gian.

Thực ra lúc đọc trước để edit tui thấy vô cùng cảm động, từ chương trước cho tới chương này, cái buồn nó kéo dài và trở nên bi tráng hơn. Hai người sẵn sàng ở bên nhau cho dù phần mộ chỉ là một vỏ sò đơn sơ, cho dù nhan sắc đã tàn phai hay thời gian chảy mòn thì hai người vẫn ở bên nhau, chia sẻ sinh mệnh rồi sau rốt được hòa quyện chung một thể.

Ài, văn thơ cạn kiệt rồi, tui bịa hết nổi rồi:))))

Ghi được chữ hoàn tui cảm thấy tui quá Pro rồi.:)))))

≧▽≦

≧▽≦

≧▽≦

≧▽≦

≧▽≦

≧▽≦

≧▽≦

≧▽≦

≧▽≦

≧▽≦

≧▽≦

≧▽≦

≧▽≦

≧▽≦

≧▽≦

≧▽≦

≧▽≦

≧▽≦(〃^∇^)〴(〃^∇^)〴(〃^∇^)〴(〃^∇^)〴‎(ノ^ω^)ハ(^ω^)ノ

‎(ノ^ω^)ハ(^ω^)ノ

‎(ノ^ω^)ハ(^ω^)ノ

ヾ(●⌒∇⌒●)ノ

ヾ(●⌒∇⌒●)ノ

ヾ(●⌒∇⌒●)ノ

ヾ(●⌒∇⌒●)ノ

ヾ(●⌒∇⌒●)ノ.

Cảm ơn mọi người đã quan tâm theo dõi truyện này. Hoài thai ba năm mới xong, tui cảm thấy như mình vừa hoàn thành thứ gian nan nhất cuộc đời.:)) Cảm thấy bớt chây lười phần nào. Há há.