Chương 19

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Búp Búp

Rất nhiều năm sau, Thiệu Niên Hoa lại nộp đơn xin rời đảo. Lần này là bởi vì mẹ Thiệu đã qua đời, anh muốn đi nhận hũ tro cốt của bà.

“Em cũng đi nữa!” Âu túm quần áo anh mãi không buông.

“Em muốn được chuyển phát nhanh say sẩm mặt mày lần nữa à…?”

“Em cũng muốn đi! Em cũng muốn đi!” Âu ỉ ôi lăn qua lộn lại khắp nhà của Hà.

“Đừng hòng!” Hà dịu dàng xoa xoa tóc hắn.

Quản lý nhân ngư của Hải thị cứ năm mươi năm lại thay một người. Hơn hai mươi trước Ngân Nguyệt kết thúc nhiệm kỳ bèn vô cùng hân hoan trở về quê hương nơi biển sâu. Người quản lý nhiệm kỳ này là một nhân ngư giống cái đuôi màu vỏ quýt, lúc bà cười trông vừa dịu dàng vừa đáng yêu, nhưng thực ra quý bà cá này không dễ nói chuyện như Ngân Nguyệt mặt táo bón tí nào.

Đúng rồi, Hà là mẹ của San Hô.

Lúc Thiệu Niên Hoa rời đảo, Âu đuổi theo tiễn anh 18 dặm đường, hắn khóc mãi khiến đôi mắt sưng như bánh bao hình trái đào vậy, còn là loại đính thêm miếng kiwi ép khô. Cuối cùng, Âu vẫn bị Hà nắm đuôi kéo về.

Thiệu Niên Hoa tránh ở trong khoang thuyền ôm tim thở ngắn than dài –anh không dám lên boong tàu, sợ rằng mình nhìn thấy cảnh Âu khóc đáng thương quá lại mềm lòng không nỡ đi, tuy là anh chỉ đi có một tuần thôi…

Nhắc mới nhớ, lần trước Âu rơi nước mắt là bởi vì không được ăn bánh chẻo bèn làm nũng.

J)) Vẫn là vì cái ăn.

Ba ngày sau, máy bay hướng tới Australia đúng giờ hạ cánh.

Chồng mẹ anh tên là Jason. Trong ấn tượng của Thiệu Niên Hoa, đó là một người đàn ông cao lớn với mái tóc quăn ngắn ngủn có màu rám nắng, rất hiền hòa nhưng vẫn tạo cho anh áp lực vô hình. Nhưng giờ, lưng ông khòm, mặt đầy nếp lão, tóc bạc trắng.

“Trông con vẫn trẻ trung như ngày nào, bà ấy mà thấy chắc sẽ vui lắm.” Đôi mắt Jason đong đầy yêu thương nhìn hủ tro cốt khắc hoa văn trong tay, trân trọng vuốt ve, không nỡ giao cho anh.

Thiệu Niên Hoa im lặng ngồi cạnh ông, nghe ông nói liên miên những chuyện về mẹ. Người có tuổi đắm chìm trong kí ức, tiếng nói đã không còn rõ ràng, muốn nghe ông nói gì phải hết sức chú ý từng âm tiết, nhưng anh cũng không bận tâm, vẫn kiên nhẫn lắng nghe lời tâm sự sâu trong lòng ông.

Thực ra anh và Jason cũng chỉ gặp nhau mới hai ba lần, ngay cả khuôn mặt ông thế nào cũng không nhớ rõ. Nhưng nhờ có chung một người thân yêu nên hai con người xa lạ bỗng sinh ra cảm giác thân thiết đến lạ kỳ.

Ngoại trừ tro cốt, Jason còn giao cho anh một cái vali xách tay: “Đây là những món mà con tặng bà ấy trong mấy năm qua, đều là những thứ chất lượng cả.” ông hơi cười rồi chợt vui vẻ trừng mắt nhìn anh bảo: “Bác sẽ giữ lại mấy món bà ấy thích nhất, phần còn lại con cứ giữ đi, đều là những món lưu giữ nhiều kỷ niệm cả.”

Thiệu Niên Hoa thắc mắc cầm lấy cái vali, mấy năm nay anh và mẹ chỉ gọi điện thoại hoặc gửi bưu phẩm cho nhau thôi, tiền thì chuyển khoản ngân hàng, có bao giờ gởi quà gì gì đâu.

Mở vali ra thì thấy bên trong chất đầy những món đồ kiểu dáng trung quốc bằng vàng, mỗi một món đều khắc những đường nét hoa văn phức tạp, có viên ngọc rất to, có nến có ly và nhiều món trang sức khác nữa, rực rỡ muôn màu. Mấy món này cũng không phải lần đầu thấy, là bút tích của ai không cần nói cũng biết.

“Bà ấy rất hiếm khi dùng những món này, tuy cũng thích lắm, còn thường lấy ra ngắm nghía. Về phần ngọc trai, bác đều bỏ trong hộp, giữ gìn cẩn thận lắm.”

“Hàng năm mỗi khi nhận quà, bác biết ngay là sắp tới tết âm của Trung Quốc rồi. Bà ấy cũng nhờ đó mà yên tâm là con sống rất hạnh phúc.” Ông lão cười: “Đương nhiên, bà ấy cũng rất hạnh phúc. Chúng ta sống yên vui bên nhau.”

Cố hương của mẹ Thiệu thực ra là Phúc Kiến, nhưng bà hy vọng tro cốt của mình được rải vào Nam Hải.

Có lẽ là vì cha của Thiệu Niên Hoa ra đi ở chính nơi này.

Hai người đứng song song trên mép thuyền, nhìn gió biển hòa quyện bên tai thành nhịp điệu, hòa cùng với giai điệu như có như không, văng vẳng khắp chốn.

Dưới mặt biển chợt lóe qua một chiếc đuôi cá màu xanh.

Trái tim Thiệu Niên Hoa hốt hoảng đập thình thịch, lo lắng nhìn quanh thì phát hiện chẳng có ai chú ý tới hiện tượng kỳ lạ này cả.

“Thời tiết hôm nay thật trong lành, ôn hòa như tính tình bà ấy vậy.” Jason mỉm cười, nước mắt len lỏi qua từng vết chân chim nơi khóe mắt đến gần huyệt thái dương mới chịu buông lơi. “Bác đã lập di chúc với phía luật sư rồi, chờ ngày bác đoàn tụ với mẹ con, phiền con đưa tro cốt ta tới đây. Tất cả tài sản của chúng ta bao gồm cả tiền con gửi cho bà ấy đều sẽ quyên góp cho nhà nước, bác nghĩ con cũng không quan tâm những thứ này, phải không?”

Thiệu Niên Hoa gật gật đầu, giục ông về khoang thuyền nghỉ ngơi. Lúc quay về boong tàu, giai điệu hãy còn loáng thoáng bên tai, nhưng không còn dấu vết của người cá nữa. Anh đứng hóng gió biển trong chốc lát mới về lại phòng mình xách cái vali xách tay đi, anh cầm từng món đồ bằng vàng ấy thả vào biển, rồi tới ngọc trai, mãi cho đến khi trong rương chỉ còn lại miếng mυ"ŧ giảm xóc của vali.

Khi tro cốt mình rải xuống biển rộng kia, là bao nhiều năm nữa nhỉ? Thiệu Niên Hoa suy nghĩ. Nhưng tới lúc đó nhất định mình và Âu sẽ hòa quyện thành một, không biết ai sẽ giúp hai đứa mai táng đây?

Nếu không có ai đảm nhận thì đành cùng nhau yên thân dưới đáy hòm vậy.

Về tới Hải thị, thuyền còn chưa cập bờ, Âu đã nhào lên thuyền như một viên đạn. Hắn ôm thắt lưng Thiệu Niên Hoa chết sống không buông tay, vẻ mặt oan khuất như thể hai người đã mấy trăm năm không gặp. Thiệu Niên Hoa không có cách nào khác, chỉ có thể để hắn ôm mà bước từng bước nặng nhọc về nhà, trông hệt như đang đeo theo cái bao tải vậy.

“Không phải anh đi đón mẹ rồi à?”

“Ừ, bà đã về với nơi bà hằng mong muốn rồi.”

“Nói bậy! Anh ném mẹ!” Âu trừng mắt lên án anh.

“…”

“Nhưng anh đừng buồn.” Âu bưng một cái ly khảm ngọc thạch trên vách hang, khoe công tranh thưởng với anh: “Em giúp anh tìm về hết rồi này!”

Trong cái ly tinh mỹ ấy là những mảnh tro xám to nhỏ khác nhau. Hơn nửa ly tro cốt, phần dưới đáy hãy còn ẩm ướt, thấm ẩm rồi biến thành màu đen xám bân bẩn.

“…” Thiệu Niên Hoa cầm ly, sờ tóc Âu nói: “Cám ơn em.”Yay, còn một chương nữa là sẽ hoàn truyện. Chương trước còn vui thì chương này nhuốm màu u buồn của sự chia không thể nào tránh khỏi của tuổi già. Thành thật thì điểm văn chế thấp lắm, nên ai đọc thấy không cảm được bầu không khí thì góp ý tui sửa thử xem chứ bảo bảo cũng cố lắm rồi.

╭(╯ε╰)╮


Thật ra tới đây tui lại không muốn làm chương cuối nữa. ha ha.

〜 ( ̄▽ ̄〜)


Này là bánh bao hình trái đào nè:))))

TruyenHD

Bánh bao hình trái đào

TruyenHD

TruyenHD